Bầu không khí vốn dĩ rất tốt đẹp, nhưng hai người vừa đi ra cửa hàng,
không biết một đám lớn ký giả từ đâu chạy đến, chụp ảnh chớp nhoáng
không ngừng, chiếu vào làm cho mắt đau nhức. Đám ký giả vây hai người
thật chặt không có một khe hở, điên cuồng giơ micro ra trước mặt.
"Cô Uất, cô và Ngũ thiếu đến cửa hàng áo cưới, có phải hai người có dự
định kết hôn không?"
"Cô và Nam Cung tổng tài đã ly hôn chưa?"
"Cô biến mất sáu năm, tại sao lại đột ngột xuất hiện?"
"Sáu năm nay cô đã ở đâu?"
"Nghe nói cô còn có một người con trai đúng không? Con của Nam
Cung tổng tài, hay là con riêng của cô và Ngũ thiếu?"
"Ngũ thiếu anh không để ý những chuyện này sao?"
"Xin hai người hãy trả lời một chút được không?"
Tiếng người huyên náo, Uất Noãn Tâm vốn chẳng nghe thấy gì, tất cả
đều xảy ra quá đột ngột, bất ngờ đến không kịp trở tay. Lần này trở về Đài
Loan, cô không báo cho bất cứ ai biết, mở văn phòng luật sư, cô cũng lấy
tên Susan, tại sao lại đột ngột xuất hiện nhiều ký giả đến vậy chứ? Thật kỳ
lạ mà.
Ngũ Liên ở phía trước che chắn cho cô, khẽ mỉm cười, giống như bịt kín
một lớp sương mù của rừng cây anh đào. Đôi môi đỏ mộng khẽ mở, từ tốn
nói từng câu. "Muốn biết đáp án, thì im lặng chút đi."
Xung quanh đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, không hề nghe được
chút âm thanh gì.