Lâm Mạt mặc một bộ đầm dâu phụ bồng bềnh màu hồng phấn, giống
như một cô công chúa nhỏ trong truyện cổ tích, đi đến bên cạnh Ngũ Liên,
"Noãn Tâm bảo anh qua bên đó một tí."
"Ừ!" Ngũ Liêm giao lại công việc đón tiếp khách cho trợ lý, nhanh chân
đi đến phòng nghỉ.
Đây cũng chính là lần đầu tiên trong ngày hôm nay anh được nhìn thấy
Uất Noãn Tâm, mở cửa lớn ra, ánh nắng chiếu vào.
Uất Noãn Tâm ngồi bên bàn trang điểm, lặng lẽ ngẩn người, cả người bị
ánh mặt trời bao phủ một màu vàng nhàn nhạt, dường như là một nữ thần
đến từ thế giới khác. Cô đã thay lễ phục rồi, cao quý và tao nhã, đẹp đến
nỗi giống như không phải người thật, trong chớp mắt làm cho mọi thứ xung
quanh đều trở thành ảo mộng trong truyện cổ tích.
Ngũ Liên chăm chú nhìn gương mặt tuyệt đẹp của cô, trong lòng giống
như có một luồng nhiệt đang phun trào, khó kiềm chế được xúc động.
Cô đội một chiếc hoa đội đầu, làn da trắng nõn nà, ánh mắt dịu dàng
giống như ánh nắng chiếu xuống làn nước biển, chiếc cổ thon nhỏ như
thiên nga trắng, giống như một nữ thần, ánh hào quang chói mắt, ngay cả
anh cũng cảm thấy say mê, vì vẻ đẹp của cô mà hoa mắt mê say. Bầu không
khí giống như ngừng trôi, thời gian tựa như dừng lại, hô hấp của anh cũng
ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
Sợ phát ra bất kỳ tiếng động nhỏ nào, sẽ làm phá vỡ đi cảnh đẹp đẽ như
trong mơ này.
Uất Noãn Tâm quay đầu lại trước, nhìn thấy anh đang đứng ở cửa, bèn
mỉm cười. "Anh đến rồi à!"
Anh mặc một bộ âu phục màu trắng, dáng vẻ hiên ngang, vô cùng đẹp
trai. Cô nhìn anh đi về phía mình, giống như một thước phim quay chậm,