"Xem cái đầu mày! Rốt cuộc hôm qua mày đã làm gì với Noãn Tâm hả?"
"Hôm qua sao?" Nam Cung Nghiêu cau mày lại, vẻ mặt không hiểu gì.
"Hôm qua không phải hôn lễ của hai người sao? Tôi có thể làm gì cô ấy
chứ?"
"Đồ khốn mày đừng có giả vời nữa! Nếu như không phải mày bắt cô ấy
đi, cô ấy làm sao có thể biến mất một cách đột ngột vậy chứ."
"Có chuyện này sao?" Anh càng tỏ thái độ không hiểu gì, nói với vẻ tiếc
nuối: "Ngày kết hôn, lại xảy ra chuyện lộn xộn này, cũng khó trách cậu lại
giận dữ như vậy. Nhưng mà, cũng không thể hãm hại người vô tội, tôi
chẳng làm gì cả."
Nhìn thấy thái độ của anh như vậy, Ngũ Liên càng tức hơn, nhào thẳng
về phía Nam Cung Nghiêu, xách người anh dậy, kéo đến bên cửa sổ. Ánh
mắt đang bùng cháy sự giận dữ mà nhìn trừng trừng anh, nghiến răng. "Nói
đi! Rốt cuộc mày đã làm gì cổ ấy hả? Nói đi chứ! Đồ cầm thú!"
Đối mặt với sự kích động của anh ta, Nam Cung Nghiêu nhàm chán
muốn chết, còn nở được nụ cười. "Tôi quả thực không biết mình đã làm gì
cô ấy. Cũng có thể............. cô ấy còn yêu tôi, bỗng nhiên không muốn kết
hôn với cậu nữa.......... hoặc là, cô ấy nhìn thấy được sau này sẽ không có
cuộc sống tốt đẹp bên cậu, nên hối hận cũng nên?"
"Nói bậy nói bạ......." Ngũ Liên nện một đấm. Nhưng Nam Cung Nghiêu
phản ứng lại rất nhanh, vững vàng đỡ được nấm đấm của anh. Khuôn mặt
lạnh lùng, đánh trả lại một đấm vào bụng của Ngũ Liên. Nấm đấm này vừa
nhanh vừa mạnh, còn chưa đợi Ngũ Liên đánh trả lại, anh lại đá thêm một
đá, phải lùi về sau vài bước.
Nam Cung Nghiêu lạnh lùng nhìn anh từ trên xuống, ánh mắt đầy kiêu
ngạo, nhìn anh với vẻ đầy xem thường và coi rẻ. "Mày còn cho rằng tao sẽ
giống như hai lần trước, để cho mày đánh, mà không đánh trả sao? Mày