đi, có được không? Em rất nhớ cô ấy… rất muốn rất muốn nhìn thấy cô
ấy….”
“Buổi trưa muốn ăn cái gì nè? Anh hai tự mình xuống bếp nấu cho em
ăn!”
“Em không muốn ăn gì hết, em chỉ muốn nhìn thấy cô ấy!”
“Hồi còn nhỏ, em thích nhất là ăn món sườn kho cay, anh vẫn còn nhớ
cách làm, chỉ là có chút không quen tay…”
“Anh hai!” Nam Cung Thiếu Khiêm gào lên đẩy tay anh ra. “Em nói rồi
cái gì em cũng không muốn, em chỉ cần tiểu Noãn!”
Nam Cung Nghiêu hít một hơi, cuối người xuống nhìn thẳng cậu ấy,
nghiêm túc nói: “Cô ấy không nghĩ đơn giản giống như em đâu, để cô ấy ở
bên cạnh, chỉ có thể tổn thương em thôi!”
“Có phải anh sợ em làm tổn thương cô ấy đúng không?” Nam Cung
Thiếu Khiêm cười lạnh. “Em biết rõ bản thân có bệnh, khi phát tát giống
như một thằng điên. Nhưng bây giờ em đã tốt lên rất nhiều, em cũng có thể
khống chế chính mình rồi! Nếu như anh thật sự quan tâm em, thì để cho em
gặp cô ấy đi!”
“Thiếu Khiêm…”
“Em không muốn nghe gì hết! Em muốn gặp cô ấy! Em muốn gặp cô
ấy!” Nam Cung Thiếu Khiêm như bị trúng lời nguyền, trong miệng không
người lẩm bẩm câu đó, không quan tâm chạy ra bên ngoài.
“Thiếu Khiêm! Em bình tĩnh đi!” Nam Cung Nghiêu muốn ngăn cậu ấy
lại, nhưng kích động khiến cho cậu ấy càng điên loạn phản kháng. Xe lăn
bấp bênh, ngã xuống đất, nhưng anh vẫn cứ liền mạng đi ra bên ngoài, gào
lên. “Tiểu Noãn…tiểu Noãn…em ở đâu vậy…anh muốn gặp em…