Bọn họ đợi cho đến tối, tình trạng của Lâm Lâm mới ổn định được một
chút, nhưng không thể trả lời được những câu hỏi của hai người, nên đành
phải tay không đi về.
Trên đường đi, bên tai của Uất Noãn Tâm vẫn còn phản phất tiếng khóc
đau khổ của Lâm Lâm, cô biết chuyện này đối với một nữ sinh mà nói, chịu
một đả kích rất lớn. Vì thế cô đối với Ngũ Liên càng hận thấu xương, hận
đến nổi không thể lập tức bắt anh ta trói lại chịu tội.
“Đừng nghĩ đến vụ án nữa, mặt mày của em đen thui hết rồi kìa!”
“Làm sao mà không nghĩ đến chứ, xét cho cùng việc cũng liên quan
đến…mà thôi! Anh nói cũng đúng, thật là đau lòng cho cô ấy, không bằng
nghĩ thêm nhiều cách làm sao có thể thắng được vụ kiện này, đòi lại sự
công bằng cho cô ấy!”
“Em thật có tinh thần chính nghĩa đó!”
“Cho là vậy đi! Từ nhỏ em đã phải chịu rất nhiều chuyện không công
bằng rồi, rất hy vọng sẽ có người đứng ra, mở rộng chính nghĩa, nhưng
đáng tiếc những con người đó quá ít, cho nên em mới quyết tâm trở thành
một luật sư. Người khác không thể bảo vệ em, thì em tự bảo vệ chính mình,
bảo vệ người khác!”
“Có nhiều lúc anh thật sự không nghĩ em chỉ mới 18 tuổi…”
“Bất quá trải qua càng nhiều, thì càng trưởng thành hơn một chút, có thể
nhìn thấu tất cả!” Trong lòng có nhiều chua xót, nhưng không thể nói với
bất cứ ai, chỉ có thể nhẹ nhàng cho qua, ít nhất nhìn bản thân cũng không
cảm thấy yếu ớt.
“Anh có thể dừng xe lại ở phía trước không, em tự mình bắt taxi về!”
“Không cần anh đưa em về sao?”