“Không cần đâu, lại không tiện đường!”
Lương Cảnh Đường cũng không tiếp tục miễn cưỡng cô, để cô xuống ở
bên đường, dặn dò vài câu, liền lái xe đi.
Uất Noãn Tâm cuối đầu nhìn mũi chân mình, hít một hơi. Một màn kiên
cường vừa kết thúc, cũng không cảm thấy nhẹ nhàng mà thở dài. Trở về lại
phải chạm mặt, cũng không cảm thấy thoải mái, thật mệt mỏi quá đi!