Uất Noãn Tâm không còn cách nào, trong lòng đành phải kéo anh nằm
dưới chân mình. “Như thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa!” Cô rất khó chịu
khi nhìn thấy người khác bị bệnh, cho dù đó là Ngũ Liên kẻ mà cô ghét
nhất, nhưng một khi có bệnh vẫn làm cho lòng cô lo lắng.
“Anh cũng là, sức khỏe thật kém mà, chạy có vài bước đã phát sốt…bị
bệnh rồi, tại sao không nói sớm…anh là một kẻ ngu ngốc mà!”
Đổi lại lúc trước, cô cứ càu nhàu sức khỏe anh kém, còn chữi anh ngu
ngốc, Ngũ Liên đã gây chiến với cô từ sớm rồi. Nhưng có lẽ do bị bệnh cơ
thể yếu ớt, giờ phút này nghe những lời này lại cảm thấy…ấm áp. Nghe
thấy cô oán trách, dường như cũng không đến nỗi tệ.
“Kể một câu chuyện cười, để tôi vui vẻ…”
“….” Trán của Uất Noãn Tâm vẽ ba đường hắc tuyến. Đây là yêu cầu gì
đây? Người bệnh cũng có hứng nói giỡn sao?
“Kể đi…tôi đang bị bệnh…” Giọng điệu của Ngũ Liên rất mềm yếu, có
chút làm nũng, ánh mắt đẹp của anh nhìn Uất Noãn Tâm, cổ cô muốn rụt
lại. Ca thán trong lòng người đàn ông này quả thật là yêu nghiệt mà! Bị
bệnh còn đẹp đến vậy.
“Kể đi…”
“Được! Tôi kể!” Đàn ông làm nũng là một chuyện cực kỳ đáng sợ, Uất
Noãn Tâm tự nhận mình không có khả năng phản kháng. Nghĩ một lúc.
“Tôi kể cho anh nghe câu chuyện châm biếm sở trường nhất nha, buồn cười
lắm đó!”
“Một con thỏ với một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh chạy đua với
nhau, con nào thắng?”
“Con thỏ!”