HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 100 NGÀY - Trang 296

“Thấy cô chăm sóc tôi như vậy, nhắc nhở cô một câu. Nam Cung Nghiêu

là một con hồ ly khôn khéo, làm sao không nhìn ra được thân phận của cô
chứ. Anh ta biết cô là con riêng, còn lấy cô, nhất định có mục đích. Cô tự
mình cẩn thận đi, đến lúc đó bị ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn.”

“Chuyện của tôi, không cần anh lo!”

“Tôi cũng chẳng thèm lo, tự cô suy nghĩ cẩn thận đi!”

Uất Noãn Tâm không lên tiếng. Nam Cung Nghiêu lấy cô vì mục đích

khác, cô làm sao không biết được. Chỉ là hoàn cảnh trước mắt của cô đã đủ
khó khăn rồi, thực sự không muốn nghĩ xem đằng sau còn có âm mưu gì
nữa. Nói về mưu kế, cô mãi mãi cũng không phải đối thủ của anh. Đành
ngồi chờ chết, yên lặng chờ xem.

Cơn bão cần đến, cuối cùng cũng sẽ đến, cô muốn phản kháng cũng

không giúp được gì. Chi bằng cái gì cũng không nghĩ đến, bớt đi được chút
phiền não.

Nghe thấy tiếng “hu la la” của gió thôi, Ngũ Liên nhẹ nhàng chìm vào

giấc ngủ. Uất Noãn Tâm chăm sóc anh rất lâu, đến nữa đêm chịu không nổi
nữa, mới từ từ đi vào giấc ngủ. Ngủ một giấc trời sáng, cho đến khi mặt trời
lên gắt gao chiếu vào mắt, mới chịu mở cặp mắt kèm nhèm buồn ngủ ra.

Vừa mở mắt, thì đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang phóng to ở trước

mặt.

Một cánh tay của Ngũ Liên đỡ lấy đầu, giống như thói quen lười nhác

thông thường của các công tử, nghiêng nửa người nhìn cô chằm chằm, cánh
môi xinh đẹp giương lên. “Chào buổi sáng!”

Uất Noãn Tâm vừa mới tỉnh dậy, có chút lơ đãng. Cô cứ lâng lâng nhìn

người phía trước, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy khuôn mặt phía trước, rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.