“Hiểu lầm thì hiểu lầm, bổn thiếu cũng cần nhìn sắc mặt của người khác
sao?” Ngũ Liên nghĩ đến việc gì đó, cười ngày càng gian ác. “Không bằng
đem hiểu lầm biến thành sự thật ha? Vừa hay có thể bịt miệng bọn họ.”
“………….Ý của anh là sao?”
“Ly hôn với Nam Cung Nghiêu, bổn thiếu lấy em!”
Đây là câu chuyện cười mắc cười nhất mà Uất Noãn Tâm được nghe từ
trước đến giờ, nếu như từ miệng của người khác nói ra, có thể cô sẽ khiếp
sợ, không biết phải tiếp nhận như thế nào, nhưng người nói lại là Ngũ Liên,
Ngoại trừ mắc cười ra, cô thật không có bất kỳ cảm giác gì khác.
Anh xem cô là đứa trẻ ba tuổi sao, sẽ tin lời nói dối của anh sao? Bản
thân là người duy nhất thừa kế Ngũ thị, vừa có tiền vừa có địa vị, thiên kim
tuổi thư quyền quý chờ đợi anh xếp dài mấy vòng địa cầu.
Có thể lấy một người phụ nữ ly hôn làm vợ sao?
Mở hội kể chuyện cười quốc tế hả!
Cô mỉm cười. “Ngũ thiếu hài hước ghê, nhưng loại hài hước này, không
phải ai cũng có thể tiếp nhận được đâu!”
“Cho nên, em không thể tiếp nhận được sao? Thật đáng tiếc…bổn thiếu
lần đầu tiên cầu hôn đó!” Ngũ Liên tùy ý đùa giỡn. Biết cô không tin, anh
vốn chỉ tùy tiện nói chơi, chỉ muốn chọc cô thôi.
Trước mắt cô quả thật là người làm cho anh có hứng thú nhất, nhưng chỉ
là ‘tạm thời’ có hứng thú, không đủ khiến anh có thấy lấy cô về. Huống chi,
cô đã từng là vợ của người khác.
Chẳng qua là đàn ông thôi, lòng tự trọng rất lớn. Nhất là anh, bị người
phụ nữ vây quanh, lần đầu tiên bị anh bị một người phụ nữ có gan cự tuyệt