Cô có chút buồn chán, Uất Noãn Tâm, mày sẽ không thực sự yêu Nam
Cung Nghiêu chứ?
Đó là một hố lửa, mày không thể nhảy vào trong đó được!
“Tại sao không nhảy nữa?”
Phía sau vang lên một giọng nói đánh gãy dòng suy nghĩ của Uất Noãn
Tâm, quay đầu lại, Nam Cung Nghiêu đứng ở bên ngoài cách cô vài bước,
dựa vào tường hút thuốc. Dưới ánh sáng của trăng, lông mi giống như một
cánh quạt nhấp nháy, ánh trăng xuyên qua những kẻ hở trên lông mi chiếu
đến phía trên mắt, tạo thành một cái bóng nhàn nhạt, nhìn rất đẹp mắt.
Cô rất thích đứng ở góc độ này nhìn vào khuôn mặt anh, lạnh lùng, yên
tĩnh, hòa vào một chút dịu dàng được tẩm bởi ánh sáng của trăng. Không
giống lúc nhìn thẳng mặt anh, quá mức lạnh lùng, không dễ dàng đến gần.
Tim của cô lại một lần nữa vì anh mà tăng nhịp đập. “Anh….ở đây rất
lâu rồi sao?”
Nam Cung Nghiêu chỉ hút thuốc, không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn cô
một cái. Có như không có, nở một nụ cười.
“Người con gái cùng với anh khiêu vũ đâu rồi?”
“Không biết!” Anh đối với cô rõ ràng không có hứng thú.
“Làm sao có thể chứ? Cô ấy cũng không thấy rồi! Hơn nữa, hai người lúc
nãy nói chuyện với nhau rất vui vẻ mà, tôi còn tưởng….”
“Cô để ý việc tôi và cô ta có rời đi với nhau không phải không?”
Anh hỏi trúng tim đen của cô, Uất Noãn Tâm trong nháy mắt đứng im
như một trái cà chua, trong lòng có chút hỗn loạn. “Tôi, tôi không có….chỉ
là hỏi hỏi….tôi không để tâm một chút nào….”