Sống mũi chợt thấy chua xót, Uất Noãn Tâm vội hít một hơi, đè nén nỗi
nghẹn ngào trong lòng: “Ba à, ba yên tâm đi, con sẽ cố gắng mà! Con nhất
định sẽ…mang thai con của anh ta…”
“Ừ! Ba trông cậy ở con!”
Cúp điện thoại, Uất Noãn Tâm nặng nề nằm xuống giường. Cô cảm thấy
cả người mệt mỏi, giống như bị gánh nặng đè đến không thể thở nổi . Cô
không dám nói cho ba cô biết những lời Nam Cung Nghiêu đã nói. Anh vô
cùng khinh miệt cô, cho dù cô giống như một kỷ nữ thấp hèn đứng trước
mặt anh cởi sạch quần áo, anh cũng chẳng thèm liếc nhìn, ngược lại chỉ
càng làm cho anh coi thường cô thêm, cô không muốn mình bị chà đạp
nữa.
Nhưng mà, ngoại trừ việc tiếp tục lấy lòng anh, cô cũng không còn sự lựa
chọn nào khác!
………
Ngủ một giấc thật dài, khi Uất Noãn Tâm thức dậy đã là nửa đêm, cô vội
vàng xem đồng hồ, đã hai giờ sáng. Anh, đã ngủ chưa? Do dự một lúc, cô
vẫn quyết định thử vận may của mình, cố nén xấu hổ mặc chiếc váy ngủ
gợi cảm, uyển chuyển, rón rén đi đến cửa phòng của Nam Cung Nghiêu,
thấy vẫn còn ánh đèn từ trong phòng hắt ra.
May quá, anh vẫn chưa ngủ!
Nhưng điều này càng làm tim cô không ngừng đập mạnh, cô lại hy vọng
anh ngủ rồi, để cho mình có một cái cớ chạy trốn.
Co ngón tay lại, gõ cửa phòng. “Nam Cung Nghiêu….anh có trong đó
không? Nam Cung Nghiêu?”