“Anh muốn làm gì, tránh ra!” Uất Noãn Tâm tức giận : “Nếu như anh
còn như vậy, tôi sẽ gọi người đến đấy!”
Người đàn ông liền buông tay ra, bày ra bộ dạng chịu thua. “Được được
được! Anh không ép em, anh không ép em! Anh muốn cùng em uống một
ly , em uống nước ép của em vẫn không được sao? Uống xong anh sẽ đi
ngay!”
Uất Noãn Tâm nóng lòng muốn thoát khỏi người đàn ông đó, không chú
ý trong mắt của anh ta lóa lên một tia tính toán, cầm lấy ly nước ép uống
một hơi. “Giờ anh có thể đi được chưa!”
“Anh đi, anh đi….” Người đàn ông nhảy lên trên sàn nhảy rồi quay một
vòng, nhìn về phía Uất Linh Lung làm cử chỉ báo hiệu, nghĩ rằng thuốc mê
đã phát huy tác dụng rồi, lại trở về quầy bar. Ngay lúc đó đầu của Uất Noãn
Tâm choáng váng say sẩm, đầu óc trống rỗng, vốn không còn chút sức lực
nào, chỉ có thể mấp máy môi những tiếng nho nhỏ : “Buông tôi ra…buông
ra….”
“Ngoan! Để anh trai làm cho em thoải mái nào!” Người đàn ông kích
động đến nổi máu trong người cháy bùng bùng, trong đầu hiện lên đầy
những hình ảnh quyến rũ. Nhưng chỉ mới đi được hai bước, liền bị một
người kéo lại.
“Buông cô ấy ra!” Giọng nói lạnh lẻo của người đàn ông vang lên.
Uất Noãn Tâm không còn sức nhìn rõ người đàn ông trước mặt, chỉ mơ
màng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, dùng hết sức lực cuối cùng của
mình nắm lấy áo của người đó. “Cứu, cứu tôi…”