“Nhưng tôi không muốn như vậy, không phải để cho Nam Cung Nghiêu
dùng cách này nói cho anh ấy biết, như vậy tổn thương đối với anh ấy rất
lớn……….”
“Điều thực sự tổn thương anh ta, là sự thật, bất kể em dùng cách nào nói
cho anh ta biết, cũng không thay đổi được sự thật em đã gạt anh ta, anh ta
đều rất đau đớn…..”
“Nhưng mà…………tôi thật không nghĩ đến sẽ tạo thành kết cục như thế
này…………tôi không muốn tổn thương anh ấy…….” Cô nghẹn ngào,
khóc không thành tiếng.
“Được rồi, tổn thương cũng đã được tạo thành rồi, khóc cũng không có
ích, nghĩ xem nên bù đắp như thế nào đi!”
“Bây giờ tôi đi tìm anh ấy?”
“Lúc này là lúc anh ta chịu tổn thương nhất, em đi tìm anh ta, cho dù nói
như thế nào, anh ta cũng không nghe vào đâu. Trước hết cho anh ta một ít
thời gian, để anh ta bình tĩnh lại chút…..” Anh dùng ngón tay lau nước mắt
trên khóe mắt của cô, nở một nụ cười, cố ý cuốn hút cô. “Được rồi, không
khóc nữa! Hôm nay khó có dịp không trang điểm thành xấu xí, tốt xấu gì
cũng cho tôi nhìn lúc em đẹp nhất chứ, nếu không rất nhanh tôi sẽ quên mất
đó…..”
“Hiện tại tôi thực sự không có tâm trạng nói đùa đâu…..”
“Vậy không nói đùa nữa, tôi đưa em đến một nơi, đảm bảo em sẽ vui vẻ
trở lại.”
Anh vươn tay kéo cô, cô lại không muốn. “Tôi rất mệt, muốn về
nhà……..”