Cô lẩm bẩm: “Cũng không chắc chắn được.”
“Ở đại học em có môn kinh tế vĩ mô, hẳn phải học qua ‘Chi phí có hiệu
quả’. Chi phí vận chuyển em đến Paris đã vượt qua giá trị con người em
rồi. Tôi là thương nhân, sẽ không làm chuyển lỗ vốn!”
Nói xong câu đó, anh nhắm mắt nghỉ ngơi, Uất Noãn Tâm nắm chặt tay
lại. Cái gì chứ, mỗi câu mỗi chữ phải chỉa súng nã đạn châm chọc cô sao?
Lúc trước tại sao không biết, anh cũng là một kẻ có cái miệng xấu xa đến
vậy.
Dần dần, cảnh sắc bên đường biến đổi đến vô cùng tuyệt diễm, hơn nữa
còn rất quen thuộc, xa xa có thể nhìn thấy một tòa lâu đài ẩn giữa rừng cây.
Khi tận mắt nhìn thấy toàn bộ diện mạo của nó, Uất Noãn Tâm há hốc
miệng, kinh ngạc thét lên. “Lâu đài Abili?”
Đây là tòa lâu đài cô thích nhất, từng thề trong đời này nhất định phải
đến một lần!
Cô vô cùng phấn khích, cứ lay Nam Cung Nghiêu. “Mau tỉnh dậy mau
tỉnh dậy đi! Lâu đài Abili, lâu đài Abili kìa!”
Nam Cung Nghiêu bực bội cô quá ồn ào, nhíu mày lại, ngẩng đầu liếc
một cái. “Tôi biết! Đó là địa điểm chúng ta đến.”
“Địa điểm sao?” Uất Noãn Tâm càng ngạc nhiên đến cả một lúc không
thốt nên lời. “Ý anh nói, khách hàng của chúng là công tước Alexandre
sao?”
“Làm gì có, tôi đã mua nó rồi!”
Oh, my god!