lớn, có treo chùm đèn pha lê hình thiên nga, mỗi một viên pha lê trong suốt,
tự nhiên có giá trị liên thành.
Đầu bếp nổi tiếng mang lên thức ăn đặc sắc của nước Anh, thịt cừu
nướng, thịt bò và các loại đồ ăn Tây, còn cho thêm chanh và cành ô liu, mùi
vị có hơi đắng, Uất Noãn Tâm ăn không quen, lông mày nhíu lại.
Anh nhìn đã hiểu rõ. “Không thích, tôi bảo đầu bếp làm món Đài Loan
nha.”
“Không, không cần đâu, quá lãng phí rồi. Thực ra cũng không tệ…..” Để
cho có sức thuyết phục hơn, Uất Noãn Tâm cố nén ăn vài miếng, kết quả
chính mình nôn hết tất cả ra ngoài. Thực sự chịu không nổi mùi vị kia, vẻ
mặt đau khổ. “Em vẫn nên đổi món cơm ráng trứng thì hay hơn!”
Nam Cung Nghiêu bĩu môi cười. Không vui về cô, rõ ràng ăn không
được còn cố gắng chống chọi, vịt chết vẫn còn mạnh miệng.
“Đúng rồi, lần này không phải đến đây bàn việc hợp tác chứ? Tại sao tôi
không nhìn thấy tài liệu? Nếu như ngày mai băt đầu, tôi muốn nhanh chóng
làm quen một chút.”
“Không cần gấp!” Nam Cung Nghiêu nhàn nhã cắt miếng thịt cừu, cho
thấy rất quen với mùi vị độc đáo này.
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Uất Noãn Tâm có chút thắc mắc. Anh không phải là người cuồng công
việc sao? Anh không gấp, cô ngược lại sao phải nôn nóng chứ? Thôi đi,
ông chủ không gấp, một người làm công như cô để ý cũng không có ý
nghĩa gì, vẫn nên mở rộng lòng đón nhận thật tốt ‘ngày nghỉ Paris’ thôi.