Trong chớp mắt, anh, kinh ngạc trước thế giới của cô.
Mái tóc đen nhấp nháy ánh sáng, ánh đèn noen đổ xuống, chiếu lên mặt
bên của anh, lạnh lùng, gầy gò, một bức điêu khắc, hoàn mỹ không có
khuyết điểm.
Trên người anh mặc một bộ đô vest đen, trông có vẻ cao quý, kiêu ngạc
khó thuần, như một bậc đế vương, tồn tại ở mức cao hơn so với cả thế giới,
tách biệt khỏi thế giới, không thể với tới được.
Đồng thời, cực kỳ nam tính, dáng người cao thẳng, nửa cúi đầu hút
thuốc, khói thuốc lờ mờ, nhẹ nhàng lượng lờ trước khuôn mặt anh, cứ sức
hấp dẫn quyến rũ người khác.
Trước giờ không nghĩ anh lại yêu nghiệt đến vậy!
Uất Noãn Tâm bị cuốn vào trong dòng cảm xúc, từ từ đi sâu vào trong
đó, không ngừng trầm luân, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Chỉ là mùi khói thuốc bay nhẹ vào trong mũi, có chút khó chịu, không
nhịn được ho vài tiếng.
Nam Cung Nghiêu không nói điều gì, đổi vị trí, đi về bên phải của cô,
mùi thuốc bay sang hướng khác.
Uất Noãn Tâm ngạc nhiên trước sự quan tâm của anh, hỏi giọng cất
tiếng: “Cảm ơn!” Nghĩ một lúc, lại nói. “Thật ra…….hút thuốc không tốt
cho sức khỏe, rất dễ mắc bệnh ung thư phổi.” Cô chỉ là thuận miệng nói ra,
cũng không có ý gì hết. Dù sao, cô tự biết mình không phải người vợ thực
sự của anh, không quản anh được.
Anh lại dập tắt thuốc.