HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 100 NGÀY - Trang 712

“Thật sao?” Hai mắt cô sáng lên, sau đó trở nên ảm đảm. “Cơ hội như

thế này không có nhiều, cuối cùng chúng ta vẫn phải trở về.” Cô cũng
không muốn nghĩ bi quan, nhưng đây chắc hẳn cũng là lần cuối cùng hai
người họ cùng nhau xuất ngoại.

“Đừng nghĩ nữa, dựa vào vai tôi ngủ một lát đi!’

Nhìn thấy cô do dự, hình như có chút sợ anh, anh đỡ lấy đầu cô, dựa

thẳng vào vai anh. Cô từ từ nhắm đôi mắt lại, khóe môi bị ánh sáng màu
vàng chiếu nhuộm, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.

Đúng vậy! Như những gì anh nói, đừng nghĩ nữa, có rất nhiều việc nghĩ

tới nghĩ lui, chỉ tự rước phiền phức vào mình. Chuyện sau này, để sau này
hẳn nói, cô chỉ muốn mang cảm giác trong phút giây này, mùi hương phản
phất trên đại lộ Champs-Élysées, nhịp tim đập ổn định của anh, hô hấp ổn
định, tất cả mọi thứ, ghi nhớ thật kỹ vào trong đầu, mãi mãi không quên.

Hành trình suốt một ngày quá đầy đủ, khiến cho Uất Noãn Tâm mệt lã.

Về đến nhà, ngã thẳng lên giường, say sưa đi vào giấc ngủ. Nửa đêm tỉnh
lại, nhìn vào đồng hồ, mười hai giờ. Muốn ngủ tiếp, nhưng không cách nào
ngủ được. Nên ngồi dậy, tìm đĩa CD phim mua hồi sáng. Hiệu ứng âm
thanh vô cùng tốt, không thua gì rạp chiếu phim. Cô làm ổ trên ghế sofa,
xem , một bộ phim trắng đen thời xưa, nhưng lại có cảm giác rất riêng.

Xem được một nửa, người giúp việc gõ cửa, nói thiếu gia biết cô chưa ăn

tối, bảo cô ấy mang thức ăn lên. Cô không cảm thấy đói chút nào, khéo léo
từ chối, tiếp tục chăm chú coi phim.

Không được bao lâu, lại có người đến gõ cửa.

“Tôi thực sự không đói, nếu đói tôi sẽ từ mình tìm đồ ăn, cám ơn!”

Cửa lại vang lên hai tiếng gõ, giọng nói trầm ổn của anh cách một cánh

cửa truyền đến. “Là tôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.