“Không phải………..em đang nói, cám ơn anh đã cứu em! Em không
nghĩ đến, anh có thể vì em, ngay cả mạng sống cũng không màng, cùng
sống cùng chết với em. “Giây phút đó anh mang đến cho cô sự rung động,
cả đời khó mà quên được.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ không muốn có người bị tôi liên lụy.”
Uất Noãn Tâm đã sớm biết anh sẽ nói như vậy, anh là người hướng nội,
luôn mang tình cảm của mình chôn dấu rất sâu. Nhưng càng như vậy, càng
chứng tỏ anh đang để ý nhỉ?
Vì cô, anh lấy cả mạng sống của mình ra, tuyệt đối không có âm mưu,
hay lợi dụng cô, chắc hẳn là thật lòng quan tâm cô. Về điểm này, khiến cô
rất cảm động. Sự sống và cái chết ở trước mặt, chính là bài kiểm tra lòng
người tốt nhất.
Nhưng cô không muốn vạch trần anh, nhàn nhạt nói tiếng “vâng”. “Đói
bụng quá, có thể làm chút gì cho em ăn không? Em muốn ăn cơm chiên
trứng.” Vừa nói ra, càng cảm thấy đói hơn.
Thấy cô có khẩu vị, nghĩ cơ thể hẳn không còn gì đáng ngại, mặt Nam
Cung Nghiêu mặc dù lạnh nhạt, nhưng lòng lúc này lại vui mừng. “Ngoan
ngoãn nằm nghỉ, tôi đi căn dặn!”
“Vâng………anh…….anh mau trở lại nha………..” Cô dùng chăn che
mặt lại, nhỏ giọng nói, hai mà đỏ ửng.
Trải qua chuyện này, cô hình như càng ỷ lại vào anh rồi, một giây một
phút cũng không nỡ rời xa.
Đây có vẻ không phải là một thói quen tốt nha, sau này phải làm sao
đây?