Cũng đúng, sự trốn tránh của anh rõ ràng đến vậy, cô làm sao không biết
chứ! Chỉ có anh là lừa mình dối người, bịt tay trộm chuông mà thôi! Anh
không thể giải thích, chỉ có thể nhỏ giọng nói. "Xin lỗi!"
Đây là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với cô, nhưng, "em không muốn
nghe lời xin lỗi! Nếu như anh thực sự cảm thấy có lỗi với em, vậy thì đừng
trốn tránh xem nữa. Nếu như giữa chúng ta thực sự có vấn đề, nói cho em
biết, cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết, được không?"
Nam Cung Nghiêu im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Đừng nghĩ quá
nhiều, nghỉ ngơi sớm đi!"
Đối với anh như vậy, Nam Cung Vũ Nhi vô cùng bất lực. Không thể
không đè nén cảm xúc của mình một lần nữa, không ép anh nữa, khiến anh
chán ghét chính mình. "Được, không nói chuyện này nữa." Cô lại nở nụ
cười: "Tối nay ngủ với em đi, làm ơn đi........ em ngủ một mình không
được! Xin anh đó!"