“Thực ra anh không biết em có gì hấp dẫn, lại có thể khiến đàn ông yêu
thích đến vậy, để mấy tên đó cam tâm tình nguyện ở bên cạnh, ngay cả khi
em đã kết hôn rồi cũng không thèm qua tâm, thậm chí đến Ngũ Liên
cũng… bọn họ với anh mà nói, đều có sức uy hiếp rất lớn. Rất nhiều lần
anh chỉ có thể cố gắng đè nén sự ghen tỵ này, tự mình lừa mình, đó chẳng
qua chỉ là tính chiếm hữu của người đàn ông, anh vốn không quan tâm em.
Nhưng từ sau lần đến Paris, anh không cách nào trốn tránh cảm giác này,
anh quả thực đang ghen.”
Uất Noãn Tâm ngơ ngác, cả người có cảm giác không thể nuốt trôi tin
này.
Ngay cả khi chính tai nghe được, cũng sinh ra sự nghi ngờ….
Cô từ trước đến giờ không hề nghĩ tới, trong lòng anh có nhiều suy nghĩ
đến vậy, anh sẽ vì mình ghen tỵ, cô cho rằng anh chỉ xem mình là vật sở
hữu riêng mới làm như vậy.
Hóa ra…… cô đã từng nếm qua mùi vị này, anh cũng có.
Điều này quá bất thình lình, cô không biết phải phản ứng lại như thế nào
nữa.
“Nhưng mà….. em và anh ấy chỉ là bạn bè, thực sự…… cái ôm lúc nãy
chỉ là……”
“Anh biết em không phản bội anh. Nhưng từ đầu đến cuối anh không có
cảm giác an toàn, sợ một ngày nào đó, em sẽ bị Ngũ Liên cướp đi.” Nam
Cung Nghiêu cười khổ. Người trước giờ luôn tự tin như anh, lại có một
ngày cảm thấy sợ hãi, mà còn vì tình cảm, vẫn thua trên tay cô, thực sự rất
nực cười.
Nhưng, thua cũng đã thua rồi.