HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 100 NGÀY - Trang 914

Uất Noãn Tâm sững người, mở to hai mắt, hả miệng ra, khóe môi còn

dính một hạt cơm, nhìn vào thật ngớ ngẩn, cũng rất đáng yêu.

“Nhìn gì? Mở miệng ra!”

“Không, không cần đâu, em tự ăn được rồi.”

“Cũng không phải lần đầu tiên, lúc trước cũng không biết ai ầm ĩ đòi anh

dùng miệng mớm canh nhỉ.”

Uất Noãn Tâm càng cảm thấy ngượng ngùng hơn. “Lúc đó em tưởng anh

không chịu, nên mới……….” Địch không lại cường quyền, cô đành phải
nhấp một ngụm nhỏ. “Cảm ơn!”

Anh tốt với cô như vậy, cô lại cảm thấy không quen.

“Uất Noãn Tâm……” Đột nhiên anh gọi cô, cô căng thẳng chờ đợi câu

nói tiếp theo của anh.

Anh có chút bất lực trước sự đề phòng của cô, thở dài. “Ở trước mặt anh,

không cần lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cũng không cần nghĩ quá nhiều.
Anh tốt với em, chỉ vì anh muốn tốt với em mà thôi. Sau này………… anh
sẽ càng ngày càng tốt với em, em sẽ quen dần thôi.” Anh xoa nhẹ đầu cô,
động tác thân mật, nụ cười dịu dàng. “Được rồi, ăn đi!”

Ngọt ngào từng chút từng chút một từ trong tim Uất Noãn Tâm chảy ra,

khắp người bị niềm hạnh phúc bao trọn, lồng ngực có chút khó thở, lại tỏ ra
vui vẻ mà không có chút nghi ngờ gì, như một cô gái mới biết yêu.

Thì ra, đây chính là cảm giác khi yêu…….

Ăn xong cơm, Uất Noãn Tâm vẫn còn lo lắng cho Ngũ Liên, sợ anh ấy

đói chết, muốn xuống lầu sớm chút, để về đưa cơm cho anh trước khi đến
giờ làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.