“Thật sao? Bao giờ vậy?” Trần Mạt cũng cảm thấy vui mừng thay cho cô
bạn thân.
“Chính là cái hôm cậu đáp máy bay đi Pháp đó!” Yên Lam đem toàn bộ
sự tình kể lại cho Trần Mạt nghe.
“Cận Thế Phong thật là đáng ghét! Lúc nào cầu không cầu, lại chọn ngay
lúc mình đi hưởng tuần trăng mật! Làm mình bỏ lỡ mất cảnh hay để xem.
Lam Lam, anh ta tỏ tình cũng thật giống như mấy bộ phim kinh điển nha,
lãng mạn thật đấy!” Trần Mạt hâm mộ nói. “Thế hai người định khi nào thì
tổ chức hôn lễ đây?”
“Thế Phong nói mọi chuyện anh ấy sẽ chuẩn bị, mình không cần lo!” Yên
Lam vui vẻ trả lời Trần Mạt.
“Trời ơi, Lam Lam, cậu thật là hạnh phúc nha!” Hai mắt Trần Mạt đều
biến thành hình trái tim luôn rồi.
Nhìn hai người phụ nữ cách đó không xa chuyên trò vui vẻ , Kỷ Tồn Viễn
nhìn Cận Thế Phong cười nói: “Chủ tịch, cậu quyết định rồi à? Đã cầu hôn
Lam Lam rồi?”
Cận Thế Phong cười rạng rỡ, “Đúng vậy! Đây là hạnh phúc của tôi, tôi
nhất định phải nắm lấy!”
Hạnh phúc giống như một quả bóng thủy tinh rực rỡ màu sắc, khi rơi
xuống sẽ vỡ tan thành trăm mảnh, mọi người đổ xô vào tranh nhau nhặt lên,
nhưng nhặt thế nào cũng không được. Nhiều người nản chí, không ít người
bỏ cuộc. Nhưng chỉ cần anh một khắc cũng không ngừng tìm kiếm, nhất
định sẽ có được hạnh phúc cho chính bản thân mình.
Bận rộn vài ngày qua thật nhanh, trong nháy mắt ngày mai chính là tiệc
đính hôn của Yên Lam và Cận Thế Phong. Ăn cơm chiều xong, Yên Lam đi
đến ngồi nghỉ trong một mái chòi giữa hoa viên.