nhỏ chút nào của em trai. Chính vì vậy, lúc còn ở đại học, Kỷ Tồn Viễn có
thể nói là càng chiếu cố cho Yên Lam nhiều hơn, chẳng qua gần đây hắn ra
nước ngoài công tác, nên dần dần mất liên lạc. Hiện tại rất khó khăn mới
gặp lại, hơn nữa tình cảnh của học muội quả thật không tệ, hắn hẳn là nên
vui mừng cho nàng, không phải sao?
Sau khi chạy ra khỏi sân bay, Yên Lam vẫn luôn bước đi vô định như
vậy. Xem ra, Cận Thế Phong vẫn còn xem mình giống như người phụ nữ
trước đây của hắn, rốt cuộc nên nói với hắn như thế nào, nàng không giống
với người phụ nữ trước đây của hắn? Hắn có thể hiểu được không? Nàng
không cần hắn dùng tiền chăm lo, nàng có thể tự mình kiếm tiền. Yên Lam
chua xót nghĩ.
Bỏ đi, có lẽ không nên lại nghĩ đến những vấn đề này nữa. Trời đã tối rồi,
nên đi thăm Tiểu Tiết thôi, Tiểu Triết hẳn là đã tỉnh dậy rồi nhỉ? Yên Lam
vừa nghĩ vừa đi đến bệnh viện.
Tiểu Triết còn chưa tỉnh lại, nó vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc
biệt, sắc mặt tái nhợt, dường như chỉ có những thiết bị y khoa lạnh lẽo bên
giường mới có thể chứng thực là nó còn sống. Tiểu Triết, em nhất định phải
tỉnh lại nha! Chị chỉ còn mỗi mình em là ngưòi thân duy nhất, em không thể
bỏ lại chị một mình. Yên Lam nói thầm trong lòng.
Trên đường chậm rãi trở về nhà, một dáng người mặc quần áo màu đen
đang từng bước đến gần, Yên lam nheo nheo mắt lại, thận trọng nhận dạng.
Dáng người gầy gò, những đưòng nét trên khuôn mặt lạnh lùng như băng,
nàng nhận ra được. Là hắn. Chính là người đàn ông lạnh lùng mà nàng đã
cứu; lại bị nàng mắng là một tên playboy.
Dường như, đêm nay, trong lúc nàng đang uể oải đến cực điểm, người
đàn ông tính tình lạnh lùng kia, cũng chẳng còn xa cách nữa, hình như trong
đôi mắt lạnh lùng như băng của hắn, lại mang theo một chút ấm áp. Yên
Lam trong lòng uể oải, thở dài một tiếng. Đối với người đàn ông mình đã