lời đồn đãi có bay đầy trời đi chăng nữa, thì giá trị cổ phiếu Nhất Phi Trùng
Thiên vẫn còn giá trị. Tất cả các cổ đông đã sớm một bước mua hết cổ
phiếu đều vui mừng của Kim thị đều cười sung sướng, chờ đợi tin tức được
công bố chính thức để kiếm một món lời to.
Ở một nơi khác, Cận Thế Phong mang theo Yên lam du ngoạn ở bờ biển
phía Đông. Mấy ngày hôm nay, hắn đều tự mình lái xe, không nghe đài phát
thanh, chỉ có nghe nhạc, ở cách xa khu dân cư đông đúc một chút, trong
một ngôi nhà gỗ nhỏ, hai người như đôi chim uyên ương ham muốn cuộc
sống thần tiên, không xem ti vi, không mua báo, mỗi ngày đều ta với ta qua
ngày.
“Hai ngày nay, anh quái lạ lắm nha.” Yên Lam nhìn trời và biển nối liền
thành một đường thẳng, bầu trời mênh mông bát ngát, đột nhiên mở miệng
khẽ nói.
Cận Thế Phong khẽ nghiêng khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, híp mắt nhìn
nàng.“Quái lạ như thế nào?”
“Bỗng nhiên, anh dường như biến thành một người không phải làm việc,
suốt ngày ở cùng với em.” Khóe miệng của nàng khẽ cười, đến bây giờ vẫn
không thể tin nổi, không ngờ người đàn ông này cùng nàng suốt ba ngày hai
đêm, không thấy hắn mở máy tính, không thấy hắn đọc báo, không thấy hắn
nghe điện thoại bàn bạc công việc, cũng không thấy hắn xem ti vi. Trên
thực tế, một ngày hai bốn tiếng hắn đều ở bên người nàng, ngoại trừ lúc
nàng ngủ thì nàng không biết được hắn còn làm việc gì khác không.
“Em không thích sao?” Đã từng trải qua việc bị phụ nữ ghét bỏ giống như
chính lần đầu tiên vậy. Nếu như tại đây nàng nói ghét bỏ hắn…
“Thích.”
“Nhưng sao anh nghe trong lời nói của em có phần oán giận?”