“Để em xuống!” Yên Lam la lên.
“Im lặng đi, cô bé, không nên ồn ào nưã. Vì sao không nói cho anh biết là
chân em bị thương! Rõ ràng là anh trong mắt em chả là gì cả? Bây giờ anh
đưa em về nhà” Cận Thế Phong mang theo ánh nhìn giận dữ nói. Yêu
thương nàng đến nỗi không màng quan tâm đến chính bản thân mình.
Đem Yên Lam đặt vào phiá sau xe, Cận Thế Phong cố giữ điềm tĩnh tự
mình lái xe, mặt xám đen, không mở miệng ra nói lấy một lời.
“Anh giận ư?” Yên Lam dè dặt mở miệng nói. “Đừng tức giận có được
không, em chỉ là không muốn cho anh lo lắng nên mới không nói cho anh.
Cũng không có ý gì khác mà, không nên tức giận nha!”
“Anh không phải là tức giận, anh chỉ là không nỡ” Sắc mặt Cận Thế
Phong dần dần tốt hơn, “Thế nào rồi, chân còn đau không? Có muốn đến
bệnh viện không?”
“Không cần phải đến bệnh viện đâu, sau khi về nhà bóp chút thuốc là
được rồi” Yên Lam trả lời. Khoé môi vì vui sướng mà khẽ cong lên. Hắn
nói là hắn không nỡ sao, trong lòng thiệt là rất phấn khởi nha!
“Thuốc để ở đâu? Anh giúp em bóp thuốc” Cận Thế Phong vưà vào căn
hộ cuả nàng, chuyện đầu tiên quan tâm chính là tìm thuốc.
“Trong phòng cuả em” Yên Lam trả lời.
Lời nói vưà dứt, Cận Thế Phong liền ôm lấy nàng đi về phiá phòng ngủ.
Nhìn thấy Yên Lam xinh đẹp đang tưạ vào trong lòng, khóe miệng Cận Thế
Phong lại cong lên thành ý cười. Đặt Yên Lam lên giường, Cận Thế Phong
kéo lấy ngăn tủ đựng chai thuốc xoa bóp. Mở nắp chai, đổ một chút ra tay.
Tiếp theo, phủ lên trên vết sưng tấy trên cổ chân nàng.