HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN - Trang 281

Cận Thế Phong cõng Yên Lam đi về phía trước, mới nhận ra lúc nàng

mất tích, trong lòng hắn dường như có lưả đốt, nhìn thấy nàng như vậy, lại
đau lòng không nói nên lời, xem ra nàng thật sự rất thường không quan tâm
đến chính mình. Thường ngày chăm sóc cho em trai cẩn thận như vậy, thật
không ngờ đối với chăm sóc bản thân mình thì lại biến thành một kẻ khờ
dại.

Yên Lam nhìn bóng lưng cuả Cận Thế Phong, nước mưa từ gò má hắn

chậm rãi rơi xuống. Hắn dường như đang nghĩ đến nỗi băn khoăn nào đó,
cau mày, là đang lo lắng không bắt kịp tàu sao. Hiện tại nàng cảm thấy
mình rất hạnh phúc, bởi vì hắn đi tìm nàng, cũng là hắn đã tìm thấy nàng,
mà hiện tại lại còn cõng nàng trên lưng. Không thể không nói hiện tại, bọn
họ cũng đủ chật vật, nhưng lại khiến khiến nàng cảm nhận được cảm giác
yêu đương, có một chút lãng mạn, khoé môi nàng bất giác cong lên.

“Lúc này mà em vẫn còn cười được? Thời tiết xấu như vậy, chúng ta có

thể rời khỏi chỗ này không còn chưa biết, em lại còn cười được?” Cận Thế
Phong quay đầu lại, quái lạ nhìn Yên Lam một chút, tiếp tục nói, “Chân của
em còn đau không? Sau này phải cẩn thận một chút, đừng khiến anh phải
luôn lo lắng.”

“Vâng.” Yên Lam buột miệng trả lời, trong lòng tràn đầy hạnh phúc!

Trước đây mỗi lần nàng bị thương hay gì đó, sau khi về đến nhà chưa bao
giờ dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì sợ em trai lo lắng, cho nên chưa từng có
ai biết. Nhưng Cận Thế Phong nói hắn sẽ lo lắng, điều này khiến cho Yên
Lam cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Sắp đến bến tàu rồi, em kiên trì thêm một chút nữa, đợi đến lúc trở về

nhất định phải nhớ để bác sĩ kiểm tra mau mau một chút.” Cận Thế Phong
vừa nói vừa tăng nhanh bước chân.

“A, Thế Phong, anh nhìn kìa, đã đến bến tàu rồi, nhanh lên một chút.”

Yên Lam cũng không màng đến cơn mưa, nhìn thấy bến tàu liền bắt đầu cất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.