nhảy lên. Thế nhưng cuối cùng hắn không hề làm gì, chỉ gắt gao ôm lấy
Triệu Ngọc Văn thật chặt.
"Ngọc Văn, anh thực sự rất hạnh phúc! Em yên tâm, anh sẽ không bởi vì
kết hôn mà ràng buộc em, anh sẽ đặc biệt chuẩn bị một căn hộ cho riêng
em, anh sẽ cho em có một không gian của riêng mình" Cận Thế Phong hạnh
phúc nói bên tai Triệu Ngọc Văn.
Mấy ngày kế tiếp, Cận Thế Phong cùng Triệu Ngọc Văn để lại dấu chân
của họ khắp chốn trên đảo Ba Ly , bọn họ đã đi đến cái rốn của thế giới. A
Cống Sơn, đây là ngọn núi cao nhất trên đảo Ba Ly, độ cao so với mặt biển
là 3142 mét, cũng đi đến hồ Ba Đỗ, hồ nước lớn nhất của đảo, còn đi đến
thôn điêu khắc tượng gỗ, nơi đây trưng bày những sản phẩm thủ công nghệ
thuật điêu khắc gỗ đẹp nhất.
Nhưng có một điều đáng tiếc, đảo Ba Ly mấy ngày nay thời tiết không
đẹp, cho nên, Triệu Ngọc Văn chờ mong được ngắm mặt trời mọc nhưng
không ngắm được.
Sau khi trở về từ đảo Baly, Cận Thế Phong ngay lập tức chuẩn bị hôn lễ
của hai người, tuy rằng hắn không phải người có nhiều tiền, nhưng vẫn
muốn cho Ngọc Văn một lễ cưới khó quên cả đời.
Cận Thế Phong vì hôn lễ của hai người mà vội vàng đến sứt đầu mẻ trán,
thế nhưng Triệu Ngọc Văn cùng Vương Mậu Đức suốt ngày quấn lấy nhau
ở cùng một chỗ.
"Thế nào? Ngọc Văn, em thật sự muốn cùng tên nhóc Cận Thế Phong kia
kết hôn sao?" Vương Mậu Đức ôm thân thể mềm mại trong lòng hỏi.
"Làm sao có thể như thế được? Em chỉ chơi đùa với hắn mà thôi, làm sao
có thể gả cho hắn được !?" Triệu Ngọc Văn cười duyên đáp lại. " Nhưng,
nếu như em thật sự cùng hắn kết hôn, anh có tức giận hay không?"