Yên Lam cắn môi đi theo Cận Thế Phong vào phòng làm việc, mới đóng
cửa lại thân thể của nàng đã bị đôi tay mạnh mẽ đè vào cánh cửa, Yên Lam
hoảng hốt lo sợ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt phẫn nộ điên cuồng của Cận
Thế Phong, “Nói, vì sao không ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chờ tôi trở lại!
Cái quái gì lại lén lút trốn đi, cô có biết, tôi đi tìm cô suốt cả một buổi sáng
hay không!?
Hoá ra sáng sớm Cận Thế Phong đi ra ngoài là để mua đồ ăn sáng cho
Yên Lam, nhưng không ngờ khi quay lại thì thấy hộ lý đang sắp xếp lại
giường, hắn vội vàng hỏi, mới biết được “ai kia” lại lặng lẽ trốn đi không
nói một tiếng!
Sau khi Yên Lam biết rõ sự thật, trong lòng có một chút cảm động, hóa ra
không phải là hắn đi rồi…
“Tại anh không nói cho tôi biết, tôi ngĩ là anh đi rồi…” Nàng nhỏ giọng
nói
“Cô phải chịu suy nghĩ một chút chứ! Cô không nghĩ là nên chờ một chút
sao?” Cận Thế Phong vẫn tức giận như vậy.
“Tôi làm sao mà biết được!” Yên Lam cũng có chút tức giận, “Hơn nữa,
tôi không khiến anh quan tâm tôi!”
“Cô.” Cận Thế Phong giận dữ đến bật cười, “Được, là tôi sai, là tôi đã
xen vào việc của người khác…”
“Ngay từ ban đầu đã là như vậy!’ Yên Lam còn không để Cận Thế Phong
nói xong, nhỏ giọng thầm nói.
“Cô,” Cận Thế Phong trực tiếp dùng miệng phủ lên môi Yên Lam, sợ
nàng nói ra thêm cái gì nưã làm chính mình càng tức giận hơn. Hôn đến khi
Yên lam không thể giãy dụa, vùng vẫy mà tê liệt tựa vào lồng ngực của
chính mình, lúc đó Cận Thế Phong mới buông nàng ra