HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN - Trang 792

Hơn nữa, cũng vì điều này, những năm qua anh sống rất mệt mỏi, bất

luận là tình yêu hay là sự nghiệp. Quá cố chấp một việc nào đó, cũng không
phải là một điều tốt, nhưng sau khi gặp được Lam Lam, anh đã từ từ thấu
hiểu rồi.

Nhìn thấy Cận Thiếu Phong khóe miệng mỉm cười hạnh phúc, trong lòng

của Triệu Ngọc Văn trở nên cay đắng, nghĩ đến cô ta rồi phải không? Cho
nên, anh mới cười hạnh phúc đến vậy, hạnh phúc của anh chỉ có cô ta mới
có thể mang đến sao?

“Anh rất yêu cô ấy có phải không?” Triệu Ngọc Văn chậm rãi hỏi, mặc

dù đã biết đáp án của câu trả lời này, nhưng, cô vẫn muốn nghe chính miệng
của anh nói ra.

“Đúng vậy, rất yêu, rất yêu, cô ấy là bảo bối tôi yêu quý nhất, nếu như

mất đi cô ấy, tôi nghĩ, cả cuộc đời này tôi không thể có hạnh phúc nữa.”
Cận Thế Phong kiên định nói từng chữ từng chữ một.

Trên mặt của Triệu Ngọc Văn nở một nụ cười bi ai, đã sớm biết được câu

trả lời, nhưng, khi nghe Cận Thế Phong nói ra, trong lòng không trách khỏi
bị tổn thương.

Cô từ từ ở dưới đất đứng dậy, vươn đôi tay run rẩy ra chỉnh sửa lại những

nếp nhăn của quần áo, ánh mắt đờ đẫn bước ra khỏi phòng bệnh.

Cận Thiếu Phong nhìn bóng dáng cô đơn của Triệu Ngọc Văn, hận thù

trong lòng cuối cùng cũng có thể từ bỏ, không tiếp tục hận, hận một người
quá mệt mỏi. Triệu Ngọc Văn, hy vọng em và Vương Mậu Đức có thể sống
hạnh phúc với nhau.

Mặc dù đoạn thời gian đó đã từng khiến cho anh sợ hãi không dám nghĩ

lại, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng đau khổ, anh không hối hận, bởi vì
nếu không như vậy, sợ rằng bây giờ anh đã không gặp được Lam Lam,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.