Đại lộ West End. Trong đôi giày da màu nâu hiệu Hush Puppies, đôi vớ của
Dan trở nên ướt nhớp nháp.
Serena van der Woodsen. Cậu rít một hơi dài điếu Camel của mình. Đôi
tay của cậu run đến nỗi điếu thuốc cứ lập bập trên môi cậu.
“Dan ơi?” em gái của cậu kêu lên the thé trong điện thoại “Anh có nghe
em nói không vậy? Anh có nghe rõ em đã nói gì không? Serena đã trở về
rồi. Serena van der Woodsen.”
Dan hít một hơi thật sâu. “Ồ vậy hả, tao đang nghe mày nè,” cậu nói, cố
giả vờ như không quan tâm chút nào “Rồi sao hả?”
“Rồi sao hả?” Jenny hỏi lại với giọng ngờ vực “ừ, đúng rồi, anh làm như
anh không bị một cơn đau tim choáng váng vậy. Anh tự phụ quá, Dan à.”
“Không phải vậy, anh nói nghiêm túc đó” Dan trả lời vẻ như ngán ngẩm.
“Mày gọi cho anh có việc gì không? Cái gì mà anh quan tâm?”
Jenny thở dài rõ to trong điện thoại. Dan có thể đang phát cáu lên. Tại
sao anh ấy không thể một lần làm ra bộ vui vẻ được chứ? Nó đã quá chán
nản vẻ nhợt nhạt, mệt mỏi, khổ sở giống như một nhà thơ của anh mình rồi.
“Thôi được” nó nói “Bỏ qua đi. Em sẽ nói chuyện với anh sau.”
Đứa em gái tắt máy và Dan đẩy mạnh chiếc điện thoại di động vào trong
túi chiếc quần nhung kẻ màu đen đã bạc. Cậu lôi một bao thuốc lá ra khỏi
túi quần sau và châm một điếu thuốc bằng phần đầu lọc đang dang dở cháy
của điếu đầu mà cậu vừa hút xong. Ngón tay của cậu bị cháy sém nhưng
cậu không hề cảm thấy bỏng rát chút nào.
Serena van der Woodsen.
Lần đầu tiên hai đứa gặp nhau là tại một bữa tiệc. Nhưng nói đúng ra,
chính xác không phải như thế. Chỉ có Dan lần đầu gặp cô tại một bữa tiệc,
bữa tiệc do gia đình cậu tổ chức. Bữa tiệc duy nhất mà cậu từng được gia
đình tổ chức tại căn hộ của bố mẹ trên đường số 99 và Đại lộ West End.
Đó là vào tháng 4 của năm học lớp 8. Tổ chức bữa tiệc là ý tưởng do nhỏ
Jenny nêu ra, và bố của chúng là ông Rufus Humphrey, một biên tập viên