HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 209


Cái gì cũng có nguyên nhân. Vạn Lý bây giờ chưa biết làm gì. An ủi hay
trách móc cũng thừa thãi. Vạn Lý chỉ đứng một bên yên lặng, để mặc
cho cô gái khóc tự do. Vạn Lý cũng biết. Đối với Tử Yên bây giờ, mọi
sự an ủi chỉ là vô nghĩa. Trách móc cũng chẳng đến đâu. Bởi vì... cái
điều mà Tử Yên cần hiện nay là một sự giải phóng tình cảm. Cô gái đáng
thương hơn tội. Sự bất hạnh đến với cô ta so với tuổi quá nhiều rồi.


Sau khi khóc một trận đã nư. Tử Yên ngồi yên một lúc, rồi quyết tâm.


- Bây giờ tôi phải về thú tội! Tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho mọi người
nhà họ Kha rõ... Rồi họ muốn xử tôi thế nào cũng được. Tôi chấp nhận vì
đó là những báo ứng mình phải nhận thôi!


Vạn Lý ngăn lại.


- Không được!


Tử Yên nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe:


- Tại sao? Anh có biết là lúc trước khi được người trong nhà họ Kha ca
ngợi là Tử Yên tốt thế này thế nọ. Tôi đã có cảm nghĩ thế nào không?
Tôi cho rằng mình chỉ là một con sói tinh ma khoác lên mình lớp da dê
hiền lành... Và cái ý nghĩ ray rức đó làm cho tôi xấu hổ... Bây giờ... Tại
sao không lợi dụng lúc lòng mình đang yếu mềm, để quay về nhà họ Kha
thú tội? Tại sao anh còn ngăn cản? Để họ trừng phạt đánh đập... Có khi
tôi lại nhẹ người hơn.


Vạn Lý nói;


- Hừ, đâu đơn giản thế. Có thể sau đấy cô nhẹ người nhưng những người
khác, họ sẽ ra sao? Họ đón nhận sự thật đó như thế nào? Tất cả sự việc
đều không phải chỉ là tình cờ, bỗng nhiên, hay tai nạn... Mà đều có sắp
xếp, kẻ gây tội... Đàng nầy kẻ gây tội cũng là máu mủ trong gia đình...
Cô muốn cho mọi người nhà họ Kha lại đau đớn một lần nữa ư? Bà lão
họ Kha nay trên bảy mươi, tóc bạc phơ rồi, sẽ giật mình thấy rằng cái
nhân mình gây ra ngày nào, bây giờ phải gặt, liệu có chịu nổi không?


Rồi Vạn Lý lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.