HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 247

mong chờ thời gian. Ở đây thời gian chẳng giúp ích được gì đâu. Thực tế
đã minh chứng cho thấy mọi thứ vẫn như cũ. Sự sống chung của chúng
ta là vô ích. Không có hạnh phúc đâu! Đừng hy vọng hão huyền, cũng
đừng lãng phí thời gian.


Lạc Mai nước mắt lưng tròng.


- Xin anh đừng tuyệt vọng. Lúc ra phố về, em cũng suy nghĩ rất kỹ. Em
biết, chuyện ban trưa anh đề nghị ra phố đã là một hành vi hết sức can
đảm. Anh đã cố gắng vượt mọi thử thách. Anh định thử nghiệm, không
ngờ...


Trước mắt Khởi Hiên lại hiện ra hình ảnh ban chiều... Gần như cả khu
phố đều tập trung nhìn chàng. Khởi Hiên đau khổ, ôm lấy đầu.


- Đó là cái sai lầm lớn nhất trong đời tôi...


Lạc Mai vội vã nói:


- Không, lỗi là ở em! Đúng ra em nên tiên đoán trước sự việc. Vậy mà vì
nôn nóng nên vấp phải sai lầm. Nhưng em sẽ nghĩ từ từ rồi anh sẽ lấy lại
tự nhiên. Như anh thấy đấy, em là người gần gũi quý yêu anh nên chuyện
đó không là vấn đề... Còn họ là những người xa lạ... Không trách họ
được.


- Vâng, không trách họ được... Nhưng không lẽ vì thế mà tôi phải ru rú
mãi trong nhà, xa lánh mọi người. Tôi không được hưởng ánh nắng,
không được ngao du sơn thủy, không được nhìn người lạ? Không được
để lộ bộ mặt quỷ quái của mình làm mọi người kinh tởm? Cũng không
được xuất hiện bên cạnh cô, để người ta khỏi dị nghị, là cánh hoa đẹp bị
vùi bên bãi cát trâu!


Những lời của Khởi Hiên làm Lạc Mai đau khổ. Lạc Mai van xin.


- Anh đừng nói nữa! Em van anh, anh đừng nói những điều dó.


Khởi Hiên giận dữ, nói:


- Đấy, chính em cũng không chịu nổi nữa cơ mà? Đúng không? Nhưng
đây là một sự thật! Rồi sẽ tiếp diễn. Lần này đến lần khác nối tiếp. Và rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.