Trong trận Nguyên có Áo-lỗ-Xích nhảy ra. Hai tướng đấu nhau hơn 50
hợp. Ngũ-Lão đứng trong trận nhìn sang, lại thấy có một tướng bảnh khảnh,
mắt nhỏ, mặt dài, cưỡi ngựa ra cửa trận. Tay cầm một thanh bảo kiếm, xòa
đầu rũ tóc, trong mồm niệm chú lẩm bẩm mấy câu. Ngũ-Lão biết là người
ấy dở trò yêu thuật, vội vàng thúc ngựa nhảy xổ ra, thét lên rằng:
- Thằng kia chớ dở tà thuật!
Nói buông nhời, toan nhảy vào đâm tướng ấy, bỗng dưng thấy giời nổi
cơn giông, cát sỏi bay vù vù, mây kéo tối mù mịt, quân sĩ giáp mặt không
trông thấy nhau. Rồi lại nghe tiếng trên không réo lên ầm ầm, tựa hồ thiên
binh vạn mã đổ xuống. Quân sĩ kinh hãi, không biết thế nào, xôn xao tan
vỡ, ai nấy đổ xô mà chạy. Quân Nguyên thừa thế đánh tràn sang. Phạm-
ngũ-Lão, Nguyễn-chế-Nghĩa dẫn quân về trại. Quân Nguyên đánh bừa vào
trại. Hai tướng giữ không nổi, phải bỏ trại chạy về trại Phù-sơn.
Thoát-Hoan chiếm được trại Trúc, sai các tướng thừa thế lấy nốt trại Từ,
trại Sa. Hùng-Thắng, Huyền-Du nghe tin Nguyễn-chế-Nghĩa, Phạm-ngũ-
Lão chạy rồi, mà quân Nguyên kéo đến hằng hà sa số, biết cơ giữ không lại,
vậy cũng bỏ trại mà chạy, quân Nguyên chiếm được cả hai trại ấy.
Phạm-ngũ-Lão, Nguyễn-chế-Nghĩa về trại Phù-sơn, vào hầu Hưng-đạo
vương, thuật lại việc giặc dùng phù phép. Hưng-đạo vương sai người do
xem yêu-tướng là ai, mới biết là Nguyễn-bá-Linh dùng phép.
Hôm sau Hưng-đạo vương sắp cất quân đi đánh Thoát-Hoan. Sực thấy
bụi bay mù mịt, thì là Thoát-Hoan đã kéo quân đến. Hưng-đạo vương đem
quân xuống chân núi dàn trận. Một nhát quân Nguyên kéo đến, cũng dàn
trận một bên. Hưng-đạo vương cưỡi ngựa tra trước trận, hai bên 8 viên
kiêu-tướng đứng kèm. Thoát-Hoan lại sai Nguyễn-bá-Linh ra trận dùng
phép.
Phạm-ngũ-Lão đứng cạnh Hưng-đạo vương trỏ tay ra, nói rằng: