- Người này chính là người dùng phù phép, phá quân ta bữa trước, phải
trừ đi mới được.
Hưng-đạo vương nổi giận, sai Ngũ-Lão ra bắt tướng ấy. Ra chưa đến
nơi, thấy tướng ấy cầm thanh kiếm ngảnh mặt lên giời, lẩm nhẩm niệm chú,
rồi lại thấy gió nổi đùng đùng, tối tăm mù mịt, quân mã ở trên không ào áo
kéo xuống. Hưng-đạo vương vội vàng quay ngựa vào trận, quân sĩ xôn xao
lại chạy. Các tướng kèm giữ Hưng-đạo vương chạy lên trên núi. Bỗng lại
thấy ở mé sau núi có hai đạo quân đánh tập hậu. Toán đánh tập hậu ấy
nguyên là Thoát-Hoan dự sẵn, sai Trình-bằng-Phi và Áo-lỗ-Xích đi lẻn
đường rừng kéo ra. Quân ta đang lúc kinh hoảng, không bụng nào dám
chống giữ. Quân Nguyên phá toang được vào trại. Các tướng hết sức đánh
giãn quân của Áo-lỗ-Xích ra, giữ gìn Hưng-đạo vương chạy về Vạn-kiếp.
Hưng-đạo vương bàn với các tướng rằng:
- Giặc dùng yêu thuật, quân ta hư kinh mà bị thua, các ngươi ai có kế gì
phá được không?
Yết-Kiêu thưa rằng:
- Tôi nghe khi xưa công-chúa có gặp tiên-mẫu cho thanh thần-kiếm,
giao cho đại-vương, dặn đến khi nào gặp giặc có yêu thuật, hễ trỏ thanh
kiếm ấy, niệm câu thần-chú, thì tự khắc phá được, đại-vương sao không
dùng kiếm ấy?
Hưng-đạo vương cười nói rằng:
- Thuật ấy chẳng qua là ảo thuật, xưa nay phép phù-thủy thường hay có
trò ấy, chỉ dùng đồ dơ bẩn thì trừ được, can chi phải mượn đến phép thần-
tiên.
Bèn gọi Phạm-ngũ-Lão, Nguyễn-chế-Nghĩa ra dặn rằng: