Thoát-Hoan ở trong thành, được tin A-Thích, vội vàng sai Phàn-Tiếp
dẫn quân ra cứu. Phàn-Tiếp đi đến nửa đường, bỗng nhiên quân phục ở đôi
bên rặng lau đổ ra, một tướng tiên-phong còn trẻ tuổi, cầm thương quất
ngựa xông vào thét đánh. Quân Nguyên hốt hoảng tinh thần, Phàn-Tiếp vội
vàng phi ngựa ra cự địch, mới được mươi hợp, bị tướng ấy đánh hăng quá,
Phàn-Tiếp quay ngựa chạy về. Quan quân thừa thế đánh tràn vào, quân
Nguyên tan vỡ chạy ra tứ phía. Tướng ấy đuổi đánh hơn 10 dặm, Phàn-Tiếp
rút quân chạy vào thành.
Tướng ấy là Hoài-văn hầu Quốc-Toản. Quốc-Toản thắng trận, dẫn quân
định ra bờ sông ứng tiếp Quang-Khải, lại gặp A-Thích bại trận giở về.
Quốc-Toản ra sức đánh một trận, A-Thích chống không nổi, chạy lẩn ra
đường tắt, rồi trốn thoát về thành Thăng-long.
Thoát-Hoan thấy hai tướng bị thua giở về, trong bụng buồn rầu, muốn
khởi hết đại quân ra đánh báo thù. Sực thấy Trần-quang-Khải kéo quân đến
dưới chân thành. Thoát-Hoan dẫn bọn Phàn-Tiếp, A-Thích ra thành cự
chiến. Quang-Khải sai tên tì-tướng ra khiêu chiến, A-Thích múa đao phi
ngựa ra địch. Đôi bên giao phong, mới độ mươi hợp, tên tì-tướng quay ngựa
chạy về. A-Thích thúc ngựa sấn vào, đuổi tên tì-tướng. Thoát-Hoan hô quân
đánh tràn sang. Quang-Khải dẫn quân chạy. Quân Nguyên hết sức đuổi
theo, độ 20 dặm, bỗng dưng quân phục hai bên của Quốc-Toản đổ ra, trịt
hẳn đường về. Quang-Khải quay binh đánh vật lại. Thoát-Hoan bị hai mặt
quân đánh ập một, quân tình bối rối, tan vỡ chạy ra tứ phía. Thoát-Hoan
nhờ có các tướng hết sức giữ gìn, đánh tháo lấy đường chạy về thành. Khi
về gần đến nơi, đã thấy trong thành cắm toàn cờ hiệu nhà Trần, một tướng
ngồi trên chòi cao trỏ gươm xuống, quát lên rằng:
- Thành trì nào của nhà mày, mà mày dám về đây?
Tướng ấy là Phạm-ngũ-Lão, nguyên Ngũ-Lão phụng mật-kế của
Thượng-tướng Quang-Khải, phục sẵn quân ở bờ ruộng dưới chân thành,
chờ khi Thoát-Hoan dẫn quân đuổi đi xa rồi, thì thừa cơ mà cướp lấy thành