HƯỚNG DƯƠNG - Trang 216

Vu Dương nghe giọng cô đặc sệt âm mũi, hỏi: "Bị cảm à?".

"Vâng...một chút thôi. Anh nghe được không?". Cô đưa tay nhéo nhéo

cổ họng của mình, ho khẽ vài cái.

Vu Dương gật đầu, nhìn cổ họng cô, hỏi: "Uống thuốc chưa?".

Khương Ninh gật đầu: "Rồi".

Im lặng một lúc, Vu Dương cau mày nhìn cô. Sắc mặt cô rất kém, cho

dù được trang điểm nhưng vẫn không dấu được vẻ mệt mỏi lộ giữa hàng
chân mày. Anh định hỏi cô sao không xin nghỉ ốm để ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói ra lời.

Từ sau tối hôm qua, mối quan hệ của họ đã bắt đầu chuyển biến. Anh

thức trắng đêm... trăn trở về câu nói của cô liệu đó có phải là một suy nghĩ
nông nổi hay không? Hôm nay, anh phải dùng thái độ gì để đối mặt với cô?

Đáng tiếc không có kết quả.

So với sự lúng túng của Vu Dương, Khương Ninh rõ ràng thoải mái

hơn nhiều. Cô ngước mắt nhìn Vu Dương, thấy anh đứng im, cô liền lấy
chiếc mũ bảo hiểm treo ở đầu xe đội lên đầu.

"Đi thôi, em bị muộn rồi". Khương Ninh bảo anh.

Vu Dương thu hồi cảm xúc của mình, ngồi ngay ngắn, đưa mắt ý bảo

cô lên xe.

Khương Ninh vịn vai anh nhảy lên xe. Đang lúc Vu Dương định cắm

chìa khóa khởi động xe thì thắt lưng đột nhiên bị xiết chặt, một đôi tay từ
phía sau ôm lên trước, vòng quanh eo anh.

Cơ bắp toàn thân Vu Dương lập tức căng cứng, hai tay nắm chắc tay

lái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.