HƯƠNG HÀN - Trang 150

trên bãi bị giẫm văng tung tóe, còn cô thì khúc khích cười to, thoải mái thả
tiếng cười trôi theo gió.

Cô bị ánh trời chiếu đến rám nắng nhưng cũng dần trở nên khỏe mạnh

hơn. Lúc ôm cô lên ngựa, Dung Hải Chính nói: "Dung phu nhân à, cuối
cùng em cũng có chút trọng lượng rồi đấy."

Cô quay lại lườm anh: "Anh chê em mập phải không?"

"Không." Anh cúi đầu, hôn lên môi cô: "Dáng vẻ của em lúc này là đẹp

nhất."

Anh bây giờ rất hay hôn cô, trên bãi biển lúc hoàng hôn, dưới ánh sao

buổi đêm. Còn cô, không thể phủ nhận, rất thích sự thân mật này.

Hôm nay khí trời rất tốt, mặt trời đỏ ối hối hả nhô lên từ ngọn đồi, Dung

Hải Chính đi đến mỏm đá ngầm ven biển phía sau nhà để câu cá, trước khi
đi còn hồ hởi: "Em chờ ăn cá tươi béo núc đi nhé."

Cô buộc lấy tạp dề, vừa chuẩn bị nấu chút điểm tâm cho anh mang đi

vừa lắng nghe radio. Ở Mỹ, cô theo Anna học được vài ngón nghề nấu
nướng, mấy chiếc bánh bông lan khéo léo cuối cùng cũng ra đời từ đôi tay
cô, trong radio lúc này truyền tới một vài tin tức.

Cô thật ra cũng không quá chú ý đến những chuyện bên ngoài, cô an

nhàn đã quá lâu, được bảo vệ quá chu đáo, căn bản là đã quên mất sóng to
gió lớn bên ngoài kia, những thứ ấy tựa như đã thuộc một thế giới khác.

Năm chiếc bánh bông lan đã thành hình, cô với tay lấy khối bột nặn thứ

sáu, đúng lúc này, một câu nói vô tình trong radio lọt vào tai cô: "Tiếp đà
sụt giảm ngày hôm qua, hôm nay sau khi bắt đầu phiên giao dịch, chỉ số
Dow Jones(*) tiếp tục rơi thần tốc..."

(chú: chỉ số giá chứng khoáng bình quân của thị trường New York)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.