HUƠNG MÙ U - Trang 35

anh luôn mỉm cười như vừa tìm ra được điều gì hay ho và lý thú.

Chưa tới 10 giờ sáng Hoài đã có mặt ở Rừng Đợi Chờ. Tuy nhiên anh biết
mình tới trễ hơn Tiên Sa. Chưa tới khu rừng mù u mà anh đã nghe tiếng
đàn bay trong gió. Trong chiếc áo bà ba màu xanh lá mạ, quần lụa đen, mái
tóc xỏa ngang vai. Tiên Sa ôm đàn ngồi tựa vào thân cây mù u chờ đợi
người bạn trai. Nắng long lanh đọng trên lá mù u xanh. Gió thổi rì rào.
Hương mù u thoang thoảng. Hoài chậm bước như sợ tiếng bước chân của
mình làm xao động mơ tưởng của nàng tiên sa xuống trần thế. Nụ cười.
Không còn gì đẹp hơn. Không có gì quý hơn. Không có gì hiếm hơn nụ
cười của Tiên Sa. Hoài nghe bước chân mình hụt hẫng, lao chao, chìm ngập
mất trong nụ cười của cô học trò trường Phan Thanh Giản. Tia nhìn hồn
nhiên mà thăm thẳm, thơ ngây mà đắm đuối, gọi mời mà hững hờ. Tiên Sa
nói lên tình cảm của mình bằng ánh mắt rọi chiếu suốt chiều ngang của
không gian vô cùng và chiều dài vô tận của thời gian.

- Hoài mạnh không?
- Mạnh. Còn Tiên Sa?
- Xin lổi Hoài nha... Ba ngày qua Tiên Sa mê tập đàn nên không gặp Hoài
được... Tại Hoài đó... Tại Hoài cho Tiên Sa mượn cây đàn khiến cho Tiên
Sa say mê tập bỏ ăn bỏ ngủ...

Hoài mỉm cười. Ba ngày qua anh tưởng Tiên Sa bận phải giúp má làm vườn
chứ đâu ngờ cô gái mê tập đàn quên cả chuyện hẹn hò với mình.
Chỉ vào hai chữ Tiên Sa được viết bằng hoa mù u cô gái cười.

- Cám ơn Hoài đã viết hai chữ đó...
- Hoài muốn viết thêm hai chữ nữa nhưng vì thiếu hoa mù u đành phải
thôi...
- Hai chữ gì?
- Để khi nào nhặt đủ hoa mù u Hoài sẽ viết cho Tiên Sa đọc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.