HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 174

Nghe Giang Văn Khê kể xong, Lạc Thiên trầm tư. Bỗng có một nỗi

buồn khó nói, tim anh đột nhiên thắt lại.

“Trước kia cô thất nghiệp bao nhiêu lần có phải do nguyên nhân này?”

Lạc Thiên bỗng nhớ lại bạn cô khi nhiệt liệt đề cử cô, căn cứ vào tình hình
lúc này thì thất nghiệp bao nhiêu lần cũng không phải là không có khả
năng.

“Tôi không biết, có lẽ phải có lẽ không phải…” Đột nhiên cô căng thẳng

ngẩng đầu lên, bất chấp tất cả, hai tay nắm chặt ngực áo anh không buông,
run rẩy cuống quýt, “Tổng giám đốc Lạc, xin anh tin tôi, lúc tôi làm những
việc đó thì thật sự là không có ý thức. Xin anh đừng đuổi tôi, tôi biết tôi
ngốc, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc. Lúc nãy phí thuốc men và bồi
thường ông Lý kia, anh cứ trừ vào lương của tôi. Xin anh đừng đuổi tôi,
cũng đừng nói cho người khác biết, tôi thật sự không muốn mất công việc
này. Tôi cầu xin anh…”.

Giọng nói gần như van nài của cô cứ gõ vào tim Lạc Thiên, trong lòng

anh, một cảm xúc khó tả dần dâng lên.

Chăm chú nhìn dáng vẻ đáng thương đó của cô, anh mím chặt môi, rút

ra mấy tờ khăn giấy, khẽ giúp cô lau nước mắt, thở dài rồi dịu giọng:
“Được, tôi nhận lời, nhưng cô có thể buông áo tôi ra không, ở đây không
phải K.O, nếu cô làm hỏng nó thì tôi biết tìm áo ở đâu để thay đây?”.

Cô nhìn ngực áo anh, ở đó đã bị nước mắt của cô làm ướt một khoảng

lớn, cô xấu hổ buông vội tay ra, xin lỗi rối rít: “Ôi, xin lỗi, xin lỗi…”.

“Đừng nói xin lỗi, lần sau cô uống ít nước đi là được.” Anh cúi xuống

nhìn khoảng áo ướt đẫm, chau mày, cô nàng này nhiều nước mắt thật, cứ
chảy mãi, cái áo này bị hủy hoại cũng kha khá rồi.

“A? Uống ít nước?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.