HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 173

sinh cô dạy dỗ đều là những học sinh hư hỏng hay bắt nạt kẻ khác.

Cậu biết những việc đó là do cô làm thì rất tức giận, phạt cô quỳ ngoài

cửa suốt đêm, đồng thời không cho phép cô học võ nữa. Hôm sau cậu ép cô
đi khám bệnh, cuối cùng cô khóc lóc van xin cậu đừng đưa cô đến bệnh
viện, vì cô không muốn bị người ta coi là bệnh nhân tâm thần phân liệt.

Vì cha mẹ qua đời, cô mãi chưa tìm ra cái gì để giải tỏa, khoảnh khắc ấy,

cô đang cố giải tỏa nỗi đau thương trong lòng mình nên trong tiềm thức mới
mô phỏng theo cậu…

Đến cổng bệnh viện, cậu thấy cô khóc đến không thở nổi, cuối cùng

không nỡ, lại đưa cô về nhà.

Cô khóc, thề thốt đảm bảo với cậu rằng cô nhất định sẽ học cách kiểm

soát bản thân, không bao giờ ra tay đánh ai nữa. Lúc này, cậu mới miễn
cưỡng đồng ý không đưa cô đến bệnh viện.

Sau việc đó, để khống chế bản thân, phần lớn thời gian là cô chơi một

mình, cô gắng cách xa các bạn, vì cô sợ nghe thấy âm thanh gì đó kích
thích, lại có hành vi không tốt. Người bạn duy nhất chính là Nghiên
Nghiên. Nhưng vì cô bị bệnh về tai phải nghỉ học một năm, Nghiên Nghiên
đã học hơn cô một khóa. Về sau lên đại học, cũng chỉ có lúc nghỉ đông, hai
người mới có cơ hội gặp nhau.

Dần dà, cô hiếm khi tái phát bệnh cũ, khi cậu qua đời trong lúc thi hành

nhiệm vụ, cô ngồi trước bia mộ khóc rất lâu, cũng không thấy bất thường
nhiều như quãng thời gian gần đây.

Rốt cuộc là cô bị sao vậy?

Chẳng lẽ do áp lực cuộc sống khiến cô không thể nào chịu đựng, mới lại

xuất hiện tình huống này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.