HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 171

“…” Cô ngước lên, không dám tin.

Anh nhìn gương mặt đẫm nước mắt và vẻ lúng túng của cô, nhìn kiểu gì

cũng thấy rất mê hoặc, tim bỗng co rút mạnh, anh hơi bực bội rút mấy tờ
khăn giấy trong hộp ra ấn vào mắt cô: “Lau nước mắt đi đã. Vì ly đã vỡ rồi
nên cô đánh người ta, sau đó lại không thừa nhận, cô thật sự không nhớ hay
là giả vờ quên?”.

“Tôi thật sự không biết, bây giờ tôi không nhớ nổi, nhưng sau đó sẽ dần

dần nhớ ra. Lần này, tôi nghĩ có thể là do ly vỡ chăng, âm thanh đó đã kích
thích tôi…”

“Vậy hôm Châu Thành kết hôn là vì cô đã đụng vỡ đĩa của nhân viên

phục vụ?”

Cô gật đầu.

“Quanh cô không ai phát hiện ra sự bất thường này à? Cha mẹ cô, bạn

bè cô, chẳng lẽ không ai nhận ra?”

“… Có.” Tuy cô không nhớ toàn bộ quá trình cô ra tay đánh người,

nhưng sau mỗi lần như thế, nhìn phản ứng của người khác, cô biết mình đã
thật sự làm việc đó.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đặc biệt nhạy cảm với âm thanh, có lẽ

là năm mười bốn tuổi, quá sợ hãi dẫn đến mất lý trí, sau khi nghỉ học một
thời gian, thính lực hồi phục lại bình thường, cô trở nên rất nhạy cảm với
âm thanh, thường xuyên nóng nảy.

Vốn là một người hoạt bát vui vẻ cũng trở nên im lặng kiệm lời.

Đến năm lớp Mười một, cha mẹ chẳng may qua đời, cô lại càng lặng lẽ

hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.