HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 170

cô rồi ngồi xuống, đưa tay ôm lấy cô, ấn cô vào lòng, khẽ khàng lau nước
mắt cho cô.

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có bệnh gì khó nói thì cô cứ nói ra đi.”

Đôi mắt anh chưa bao giờ dịu dàng như thế, giọng nói trong vô thức cũng
dịu dàng hẳn đi.

Giang Văn Khê áp vào ngực anh, nức nở không kiềm chế được: “Tôi

thật sự… không phải cố ý… Tôi cũng thật sự không nhớ ra… từng đánh
người… Nhưng tôi biết, tôi nhất định là có đánh… nhất định là có… hu hu
hu…”.

“Ừ ừ, đừng khóc nữa, cô từ từ mà nói”, anh rất tự nhiên ôm lấy cô, khẽ

vỗ lưng cô, giúp cô thở đều hơn.

Cô nấc lên mấy tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới

nói: “Do ông ấy làm vỡ hai bộ ly cà phê tôi mới mua hôm nay, hai bộ ly đó
rất đắt, tốn của tôi hơn nửa tháng lương. Tên háo sắc đó giở trò với người
khác, còn làm vỡ ly cà phê của tôi, tôi nhất thời giận quá nên…”.

Anh hơi nhíu mày, chẳng trách thấy những mảnh vỡ đó quen mắt như

vậy, thì ra là cùng kiểu ly cà phê anh dùng. Cô gái ngốc nghếch này mua ly
cà phê đắt như vậy để làm gì? Chẳng lẽ cũng học theo những cô gái khác…

“Cô mua ly cà phê đắt như vậy để làm gì?”

“Lần trước hại anh uống phải mực, rất xin lỗi. Thực ra tôi mua ly cà phê

là để đền cho Tiểu Lương, vì tôi sợ đồng nghiệp biết mình làm chuyện ngu
ngốc nên đã lén vứt ly cà phê của cô ấy rồi, định lặng lẽ mua trả lại.”

“Cô cũng biết mình ngốc à.” Anh hừ lạnh một tiếng, sau đó nói, “Cô cần

bộ ly cà phê đó thì cứ nói thẳng với tôi là được, trong tủ của tôi còn mấy bộ
mới tinh. Thứ Hai cô đến mà lấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.