HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 168

Lạc Thiên nhíu mày, im lặng mấy giây rồi nói gọn: “Giang Văn Khê,

chẳng lẽ cô không nhận ra bản thân cô rất có vấn đề sao?”.

Nước mắt đầm đìa, Giang Văn Khê băn khoăn ngẩng lên nhìn anh, sụt

sịt: “Có… có vấn đề gì?”.

Ánh đèn đỏ vàng giao nhau, chiếu lên gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt

của cô càng khiến cô trở nên vô tội và đáng thương hơn.

Lúc này rồi mà cô vẫn kiên quyết như thế, khiến Lạc Thiên tức tối

nghiến răng: “Giang Văn Khê, chẳng lẽ cô không nhận ra, trong một tình
huống đặc biệt nào đó, cô sẽ làm những việc khác hẳn hành vi bình thường
của cô?”.

“Gì cơ?”, cô nấc lên, mở to mắt, nhìn anh vẻ khó tin.

Anh nhìn cô vẫn đang nấc nghẹn nhưng gương mặt toát lên vẻ ngạc

nhiên, có phần không nhẫn tâm nhưng anh đành phải nói: “Cô không cần
trừng mắt với tôi, ít nhất lần này là lần thứ tư tôi phát hiện ra cô không bình
thường. Lần đầu là trong hôn lễ của Châu Thành, tôi cưỡng hôn cô, cô đã
tát cho tôi một cái; lần thứ hai, bảo cô đưa catalog mẫu vật liệu tường, cô lại
cầm nó ném vào đầu tên cướp giật; lần thứ ba, sáng hôm Giáng Sinh, cô
dạy dỗ một tên đàn ông khốn nạn trước cửa thang máy. Ba lần đều do tôi
tận mắt chứng kiến. Tối nay tuy tôi không nhìn thấy cô đánh Lý Đại Hải,
nhưng với hành vi trước đây của cô, tôi hoàn toàn có lý do tin lời ông ta nói
là sự thực, đồng thời tôi đã tìm ra cô nhân viên phục vụ kia để chứng minh
việc này, mắt phải của Lý Đại Hải chính xác là do cô đánh bầm tím như
vậy. Bốn lần, nếu thêm buổi tối ở quán bar là năm lần, sau mỗi lần như vậy
cô đều viện cớ không phải do cô làm để trốn tránh trách nhiệm, chẳng lẽ cô
thật sự không nhận ra bản thân có vấn đề?”.

Nghe anh nói xong, sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt bình thường tràn đầy

sự linh hoạt bây giờ rất hoang mang, mặt đờ đẫn nhìn thẳng phía trước,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.