nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai
người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán
vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục
chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng
Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ
nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương
thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến.
Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy
sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
Nhìn anh, cô quyết định biến mọi suy nghĩ thành hành động, ngồi luôn
lên đùi anh, lột chiếc áo sơ mi vướng víu của anh xuống sau đó lại đặt tay
lên thắt lưng da của anh.
Đừng hỏi vì sao một người ngây thơ đến độ ngay cả phim cấp ba cũng
chưa từng xem như cô, trong tích tắc lại bùng phát như thể cao thủ trêu hoa
ghẹo nguyệt, điều này phải “Cảm ơn” đêm hôm trước khi đến S, cho dù cô
kháng cự thế nào, Lý Nghiên vẫn kiên trì dùng máy tính của cô thưởng thức
một đêm “Toàn vàng”. Nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được,
không chống lại nỗi sức cám dỗ, cô lén lút liếc nhìn để rồi bị cảnh tượng ấy
ám ảnh.
Cô kéo mãi mà vẫn không cởi được thắt lưng, bực bội, gầm lên khe khẽ:
“Chết tiệt, còn không ra thì mình kéo đứt luôn”. Vừa nói xong thì vang lên
tiếng kim loại va chạm, thắt lưng của anh cuối cùng đã được rút ra thành
công.
Nhìn cử động điên cuồng của cô, anh há mồm trợn mắt, khàn giọng hỏi:
“Em có biết em đang làm gì không?”.
“Bá vương ngạnh thượng cung!” Cô kéo thắt lưng, “Lách cách”, “Đừng
động đậy, đưa hai tay lên đỉnh đầu!”.