Anh nheo mắt suy nghĩ sự việc, Viên Hậu gọi anh hai tiếng, anh không
trả lời.
Viên Hậu người gầy lại đen, biệt hiệu là Hầu Tử.
Sau khi vào nhà giam rồi chia khu, cậu ta ở cùng phòng giam với Tần
Long, hai người giường trên giường dưới, sau đó phân công làm việc cũng
cùng nhau.
Lúc ấy Hầu Tử vừa tròn mười tám tuổi, còn nhỏ tinh ranh, trong phút
nhất thời mà phạm tội, nhận tội ngồi tù, ngược lại cảm thấy rất mới lạ.
Khi đó Tần Long đã vào gần một năm, anh co chân ngồi dựa đầu
giường, hất cằm hỏi cậu ta: “Phạm tội gì?”
Hầu Tử vẻ mặt non nớt nhìn anh: “Trộm cắp, hai năm rưỡi.”
Tần Long lại hỏi: “Tại sao cướp tiền?”
Hầu Tử nói thẳng: “Không có tiền ngứa tay, muốn làm một cú.”
Khóe miệng Tần Long mỉm cười: “Kết quả đến nhà giam.”
Hầu Tử cũng cười cười, còn bênh vực cho mình: “Ông nội nó em vốn
muốn lấy mấy ngàn thôi, em nói thật đó, không ngờ tay cầm nhầm thêm cái
máy ảnh kỹ thuật số, đối phương vu cáo nói đắt tiền, số tiền lớn phán quyết
càng dài.”
Tần Long gối đầu lên cánh tay nhìn trần nhà, lười nhác liếc nhìn cậu ta
một cái: “Đều giống nhau.”
Hầu Tử hỏi lại: “Anh, anh vào thế nào?”
Tần Long nhìn cậu ta, khẽ cười một tiếng, như đáp như không: “Là
một người đàn ông đều sẽ phạm sai lầm.”