Lúc đi ra, sắc mặt Bạch Lộc đỏ ửng, không dám nhìn ai, khóe mắt chỉ
thoáng thấy mấy người cùng bàn trợn mắt há mồm, giống như hóa đá.
Tần Long cầm áo khoác của cô, giờ phút này gió đêm lớn dần, anh
giúp cô mặc vào từ phía sau, rồi giúp cô lấy ra phần tóc nằm sau cổ áo.
Bạch Lộc nhân tiện chỉnh đốn bản thân, đi hai bước phát hiện anh
không bắt kịp, cô quay đầu nhìn, anh đứng thẳng ở đằng kia.
“Sao vậy?” Cô trở lại bên người anh hỏi.
Anh thân cao chân dài, khom lưng trước mặt cô: “Đường dài, qua đây
anh cõng em.”
Bạch Lộc chẳng nói gì, khóe miệng hơi vểnh lên, vòng qua phía sau
anh, dễ dàng nằm sấp trên lưng anh.
Anh nắm hai đùi cô vòng tay qua, hướng tới bên hông mình kẹp lấy,
dễ dàng cõng lên rồi bước đi.
Bạch Lộc nằm bên tai anh, có thể rõ ràng nghe được tiếng thở dốc đều
đặn của anh, kèm theo tần suất bước chân đi đường, khuấy động đáy lòng
cô.
Dọc đường hai bên không nói gì, hoàn cảnh xung quanh rõ ràng ồn ào
lộn xộn, nhưng lại tĩnh lặng đến mức có thể nghe được nhịp đập nhanh
trong lòng.
Sắp đi đến một chỗ đầu phố, Bạch Lộc ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta đi
đâu?”
Tần Long nghiêng đầu: “Em muốn đi đâu?”
Bạch Lộc chỉ một phương hướng: “Đến cái hẻm bên nhà anh một
chút.”