HƯƠU LẠC LỐI - Trang 5

luận, hỏi người lái xe, “Cô Phương, cô nói có phải không ạ?”

Giáo sư Phương cười cười: “Các em đó, cứ duy trì tâm tính như bây

giờ, đợi lát nữa đi vào đừng suy sụp, coi như giúp cô hoàn thành nhiệm vụ
hạng nhất.”

“Không đâu, cô Phương, bọn em muốn đi giúp cô, nếu sợ thì ban đầu

đã từ chối rồi.”

Ngồi bên trái Đường Giai chính là Hà Thanh Thanh, nói xong cô

nghiêng người nhìn người ngồi sát cửa sổ bên phải, nói: “Em thấy Bạch
Lộc là khẩn trương nhất, lúc tới nơi sẽ không nói gì.”

Giờ phút này Bạch Lộc đang mơ mơ màng màng mở mắt nhìn ngoài

cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn ngẩn ngơ, còn chưa lấy lại tinh thần. Vừa rồi cô mơ
thấy ác mộng, lúc tỉnh lại mỗi chỗ toàn thân đều toát ra mồ hôi nóng, sau
đó lại bắt đầu lạnh run.

Cô run cầm cập, đã vào tháng mười, ý thu dần dày đặc.

May mà bên trong xe không ngột ngạt, chưa đến một lúc cô lại cảm

thấy không khí trở về ấm áp.

Đường Giai cãi lại thay cô: “Bạch Lộc mới không như vậy, nhà người

ta tiếp xúc với cơ quan tư pháp, chỉ nghe thôi đã gặp nhiều việc đời hơn
chúng ta rồi.”

Cô nghiêng đầu thấy sắc mặt Bạch Lộc là lạ, lại hỏi: “Lộc Lộc, cậu

suy nghĩ gì đó?”

Bạch Lộc nhíu mày: “Tớ vừa mơ một giấc mộng.”

“Nằm mơ lúc trời sáng trưng?” Khương Kỳ quay đầu lại cười, “Cậu

mơ cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.