HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2106

[Husky] Chương 239: [Long Huyết Sơn] Có tâm

Edit: LuBachPhong36
Mặc Nhiên đứng thất thần cừng đờ người mà nghe.
Hắn đã không la nữa, hắn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt thẳng đăm đăm mà nhìn
về phía trước.
“Vốn dĩ tất cả đều rất suôn sẻ, nhưng có một hồi ở Hạ Tu Giới xảy ra thiên
liệt nghiêm trọng, lưu dân tứ phía, xác chết đầy đồng.”
Trước mắt một lần nữa sáng lên, là đầu đông, bầu trời xám ngắt rơi đầy
tuyết mịn, một con đường núi chậm rãi hiện ra trước mắt Mặc Nhiên, trên
mặt đường đã đóng một tầng sương trắng, dấu vết xe ngựa ngang dọc phủ
trên tuyết mới.
“Ta không dự đoán được, có một ngày, khi ta cùng y đang trên đường vận
chuyển linh thạch trở về, chúng ta gặp được một đứa bé sắp chết đói nằm
bên đường.”
Mặc Nhiên vẫn chết lặng mà nhìn.
Sở Vãn Ninh cùng Hoài Tội xuất hiện trên sơn đạo, sau lưng Sở Vãn Ninh
có một cái giỏ tre, bên trong chứa đầy linh thạch, y khoác một chiếc áo
choàng chống rét bằng vải bông, đi bên cạnh Hoài Tội.
“Sư tôn.” Đột nhiên, Sở Vãn Ninh dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía
sườn núi đầy cỏ dại, “Nơi đó hình như có người?”
“Đi xem đi.”
Hai người một đường đi qua, ngón tay thon dài trắng nõn của Sở Vãn Ninh
đẩy đám cỏ ra, y lắp bắp kinh hãi, khẽ nhếch mắt phượng: “Là một đứa
bé……”
Y lập tức quay đầu lại, nói với Hoài Tội: “Sư tôn, người mau tới đây, người
mau nhìn hắn một cái, hắn bị làm sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.