HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1108

Vấn đề này như đầu lưỡi mềm mại của mèo nhỏ, liếm qua ngực hắn.
Mặc Nhiên không dám nghĩ nhiều nữa, cúi đầu nói: “Khi may y phục,
đương nhiên cần hỏi sư tôn.”
Sở Vãn Ninh hơi kỳ quái, nhìn hắn một cái: “Ngươi bị cảm sao?”
“Không có nha.”
“Sao yết hầu nghẹn như thế.”
“… Hơi nóng.”
Sở Vãn Ninh ngẩn ra một chút, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên xoay
mặt đi, mím chặt môi, ấn đường hiện khói mờ, thính tai lại hơi phiếm hồng.
Màu hồng nhạt này tới tận khi hai người họ vào trấn Vô Thường, ngồi vào
bàn sát bên cửa sổ Trung Thu Lâu, cuối cùng mới nhạt đi.
Mặc Nhiên lần đầu tiên trịnh trọng mà mời Sở Vãn Ninh đi ăn, trước kia
tuy đã từng mời, nhưng không phải để ứng phó, thì chính là bất đắc dĩ, tâm
cảnh thật sự không giống nhau.
Tiểu nhị ở Trung Thu Lâu mang lên một bình Vân Lư Sơn, đưa lên một đĩa
hạt dưa, lại mang hai cuốn thẻ tre ghi tên món ăn cung cung kính kính đưa
cho nhị vị Tiên Quân Tử Sinh Đỉnh. Mặc Nhiên nhận thẻ tre, cười với tiểu
nhị, nói: “Đa tạ.”
Sở Vãn Ninh hơi nâng mắt, nhìn Mặc Nhiên một cái.
Trước kia người này không có thói quen nói lời cảm tạ đâu.
“Sư tôn muốn ăn gì, cứ gọi, có điều quán ăn được đề cử này không có cá
quế nấu hạt thông, nghe nói chua ngọt cũng ngon, lại rất đẹp mắt.”
Sở Vãn Ninh gật đầu: “Vậy lấy một phần, còn lại ngươi tự gọi đi.”
Mặc Nhiên cười: “Ta gọi theo khẩu vị của sư tôn nhé.”
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt: “Ngươi biết ta thích ăn gì?”
“… Vâng, có biết.”
Trước kia tuy cũng biết, nhưng quên mất.
Về sau sẽ không vậy.
Nhìn thẻ tre, chợt nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, rèm châu kêu
lên, leng keng vang động. Giọng tiểu nhị truyền tới: “A, Tiên Quân mời
vào, ngài muốn tìm hai vị ngồi ở nhã gian sao… Đúng đúng đúng, rượu vẫn
chưa gọi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.