Người kia hiển nhiên cũng thấy y, nhưng bước chân người kia không ngừng
lại, hắn chỉ nâng lông mi lên trong trận mưa xối xả, không chút độ ấm mà
liếc nhìn y.
Sở Vãn Ninh muốn gọi hắn lại, muốn nói: Mặc…
Mặc Nhiên không cho y cơ hội để nói chuyện, hắn ôm sách phần hắn, đi
qua bên trái cầu Nại Hà, tới gần bên nước sông—- chỉ vì để cách sư tôn ở
bên phải xa một chút, lại xa hơn một chút.
Bọn họ đi tới giữa cầu.
Một người từ xưa có thói quen bung dù, đi trong mưa, một người từ xưa
không hề có thói quen bung dù, cũng đi trong mưa.
Bọn họ lướt qua nhau mà đi.
Người đội mưa không quay lại mà đi xa, mà người bung dù lại dừng bước,
đứng yên ở chỗ cũ.
Hạt mưa lộp bộp lộp bộp rơi trên mặt dù, Sở Vãn Ninh đứng yên thật lâu,
lâu đến mức chân hơi cứng lại, như khí lạnh ở Trung Thục đã thấm vào
xương cốt.
Y bỗng cảm thấy rất mệt, đi không nổi nữa.
Cảnh trong mơ bị màu đen nhấn chìm.
Trầm lại lạnh lẽo.
Lạnh như mưa, trầm đến mức khiến hai chân nhấc không nổi.
Trong lúc ngủ Sở Vãn Ninh trở mình, co người lại rất nhỏ, có thứ gì đó từ
khoé mắt chảy ra, ươn ướt bên gối. Y hoảng hốt nhận ra đây chỉ là một giấc
mộng mà thôi, nhưng vì sao lại chân thật như thế, chân thật đến mức có thể
cảm nhận được rõ ràng hận ý của Mặc Nhiên, thất vọng của Mặc Nhiên,
quyết tuyệt của Mặc Nhiên.
Nhưng mà… Chỉ như vậy thôi sao?
Đến đây là kết thúc rồi sao?
Y không cam lòng, tựa hồ vì y không cam lòng mà chung quanh lại loé
sáng.
Vẫn là trong mộng, từ khi Sư Muội rời khỏi thế gian, đã qua nhiều tháng.
Tính tình Mặc Nhiên ngày càng âm trầm, cũng ngày càng ít nói, có điều
những khoá tu hành, hắn vẫn đến, vẫn nghe giảng, nhưng không nói gì với